Trong một căn phòng sang trọng, có một người đàn ông đang ngồi. Mái tóc nâu cuốn hút, đôi môi mỏng và khuôn mặt tuấn tú, mọi ngũ quan trên mặt hắn đều thật hoàn hảo. Nhưng trái với vẻ lịch thiệp, quyến rũ bề ngoài kia là một sự đe doạ rợn người. Khuôn mặt hắn tối sầm, đôi môi lạnh lẽo không mang chút hơi ấm, nhìn ra xa xăm như đang nghĩ ngợi gì đó, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Khí lạnh toả ra từ người hắn khiến những người xung quanh không kìm được sợ hãi mà nuốt nước bọt một cái, khuôn mặt họ tái mét. Hắn đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, giọng nói phát ra nhẹ như sương , âm u, mơ hồ mà chứa đầy uy hiếp:- Tìm thấy chưa?
Những người áo đen đứng sau lưng hắn bối rối nhìn nhau, ai nấy cũng cúi gằm mặt, hai tay run run để sau lưng. Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, cả căn phòng như ngập tràn sát khí, hắn tiếp tục lặp lại câu hỏi, nhưng giọng có phần gay gắt hơn:
- Tìm thấy chưa?
Một người trong số những kẻ kia căng thẳng vuốt ngực, rồi lắp bắp nói:
- Th...thưa ngài....chư....chưa...ạ....
Lại là không khí im lặng. Hắn đứng im không động đậy, khoé môi nhếch lên giễu cợt, bình thản nói:
- Chưa sao?
Thấy thái độ "khác lạ" của hắn, những người kia thở phào nhẹ nhõm, mặt tươi tỉnh hẳn lên. Một kẻ mừng rỡ nói:
- Thưa ngài, chúng tôi...
Kẻ đó chưa kịp nói hết câu thì....
Rầm!
Cửa kính vỡ tan ra, máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, tí tách. Hắn mặc kệ bàn tay bị thương, quay ra nhìn mấy kẻ kia, mỉm cười:
- Chưa tìm thấy?
Nụ cười của hắn lạnh lẽo, đôi mắt đỏ vằn những tia máu thật đáng sợ. Nhìn hắn như con thú dữ mất kiểm tra, mấy kẻ tay sai rùng mình, tay chân run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Một kẻ liều mạng lùi lại, định tìm đường tháo chạy. Hắn không nói gì, chỉ nhìn, rồi bất ngờ, hắn nhếch môi, rút từ trong túi ra một khẩu súng.
Đoàng!
Âm thanh chói tai vang lên, kết thúc một sinh mạng. Chỉ thấy một bóng người ngã gục xuống, hai mắt trợn trừng, tên đó chết chưa kịp nhắm mắt. Những kẻ còn lại thấy thế hai mắt mở to kinh ngạc , sợ sệt nhìn hắn. Hắn thản nhiên lau lau khẩu súng, đặt lên mặt bàn, rồi quay mặt đi, làm như không có chuyện gì, hắn cất giọng lạnh băng ra lệnh:
- Nội trong hôm nay, tìm ra cô ấy, nếu không, kết cục các ngươi cũng như tên kia!
Những tên tay sai vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Hắn đứng nhìn ra cửa sổ, bàn tay hắn đã ngưng chảy máu, nhưng vẫn thấy vệt đỏ loang trên các ngón tay. Nét mặt hắn thoáng chốc chuyển sang một sự buồn bã, hắn nhìn về phía chậu hoa lan tím ở bàn, khẽ nói: " Tại sao....em lại bỏ đi? Chẳng lẽ em vẫn còn nhớ hắn ta sao...?"
Bên ngoài, trời nổi giông gió, cây cối nghiêng ngả tưởng như sắp đổ xuống, dường như ông trời đã chứng kiến toàn bộ chuyện vừa rồi, cho nên đang nổi cơn thịnh nộ.
Rào! Rào!
Mưa....Một màn mưa trắng xoá....Máu tanh như được mưa gột rửa, che lấp đi.....Mưa như giọt nước mắt của ai....Giọt nước mắt đau khổ và thất vọng. Lần đầu tiên, một người con trai rơi nước mắt, không còn cái vẻ tàn nhẫn, máu lạnh vừa rồi nữa.....
*******************************
Đoàng!
Sấm chớp rền vang. Chị chớp ghé xuống mặt đất đùa nghịch, vài tia chớp loé lên. Đình Nhã nhìn ra ngoài trời, vẻ mặt hỏi xịu xuống vì cơn mưa to dữ dội. Cô khẽ thở dài, với tay đóng cửa sổ lại cho gió đỡ lùa vào. Cô không thích mưa. Mưa làm cho mọi người thấy buồn và nặng lòng, mưa như nước mắt....Đình Nhã nhìn lên quyển lịch. Nhanh quá, đã sang đến mùa thu , thời gian trôi nhanh hơn cô nghĩ, kể từ khi bị Gia Bảo bắt về.....Cô cười buồn. Có lẽ, giờ Gia Bảo và Alin đang hạnh phúc bên nhau, cô chẳng có quan hệ gì với họ nữa, với họ, giờ cô chỉ như kẻ qua đường. Bỗng...
Reng!
Tiếng chuông điện thoại kéo cô trở về với thực tại. Cô giật mình bừng tỉnh, vội đứng dậy, đi tìm điện thoại. Hoá ra nó nằm ở góc tủ. Cô nhìn lên màn hình. Là số từ biệt thự của Gia Bảo. Đình Nhã cắn môi do dự, cô nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Có nên nghe hay không? Nếu nghe, cô rất sợ người gọi là Alin, nhất định Alin sẽ mỉa mai cô, cô sợ phải nghe những điều khiến cô đau lòng, nhưng nếu người nghe là Gia Bảo, cô cũng sợ phải đối diện với anh, cô không biết nên nói gì. Phân vân một lúc, Đình Nhã quyết định nghe máy. Cô bấm nút nghe, áp điện thoại vào tai:
- Vâng?
"Đình Nhã..." -Một giọng nói trầm ấm vang lên, giọng nói quen thuộc của người mà Đình Nhã luôn nhớ, giọng nói này, cô không bao giờ quên được
Đình Nhã im lặng, mắt cô đỏ hoe, một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Sự ngạc nhiên và đau đớn khiến cô không thể nói được gì. Tại sao...anh lại gọi cho cô chứ? Tại sao...anh lại quan tâm đến cô? Cô đã muốn bản thân quên đi anh
"Đình Nhã" -Vẫn tiếng gọi ấy, nhưng lần này giọng trở nên thiết tha và buồn bã hơn
Đình Nhã mím môi, cô đưa tay quệt nước mắt, cố giữ giọng bình thản trả lời:
- Gia Bảo, anh gọi cho tôi làm gì?
"......"- Người bên kia im lặng một hồi rồi nhẹ giọng "Anh...chỉ là anh muốn chắc chắn rằng em vẫn ổn..."
- Cảm ơn anh, tôi ổn. Tôi muốn ở lại đây một vài hôm, anh không cần lo đâu, tôi tự lo được cho tôi. Tạm biệt anh!
Chưa kịp để Gia Bảo trả lời, Đình Nhã đã ngắt máy, bởi cô sợ rằng nếu nói tiếp, cô sẽ khóc mất thôi. Đình Nhã nhìn chiếc điện thoại một lúc, xong cô cất nó vào tủ. Không được, cô phải quên Gia Bảo. Bỗng...
Cạch!
Cửa bật mở. Amelica bước vào, cười ngại ngùng:
- Xin lỗi đã vào tự tiện, nhưng.....cô có biết nấu ăn không?
Đình Nhã lo lắng nhìn Amelica, cô bước tới, đỡ Amelica ngồi xuống ghế, giọng trách móc:
- Cô vẫn còn sốt, suốt từ trưa tới giờ mới hạ một chút. Đừng nên đi lại nhiều
- Cảm ơn cô nhưng tôi thấy khoẻ rồi mà.- Amelica mỉm cười dịu dàng
- Mà cô vừa hỏi gì tôi ?- Đình Nhã quay sang hỏi
- A, chẳng là tôi hơi đói, cô có thể nấu cho tôi chút gì để ăn không? Tôi không biết nấu ăn....- Amelica le lưỡi
Đình Nhã trợn tròn mắt, cô sửng sốt nhìn Amelica. Thấy cô nhìn, Amelica chỉ biết cúi mặt xấu hổ. Đình Nhã chán nản ôm đầu. Chắc Amelica là tiểu thư nhà nào rồi. Cô ho vài cái, xong cô đứng dậy, đi về phía bếp:
- Ngồi đó, tôi sẽ nấu tạm cho cô một bát cháo. Cô đang ốm nên phải ăn cháo cho khỏi
Amelica hào hứng gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ như trẻ con:
- Cảm ơn cô nhiều lắm!
Đình Nhã khẽ cười. Không hiểu sao, cô thấy rất quý mến Amelica, dù chỉ mới quen cô ấy. Cũng may là có Amelica ở cùng, nên cô thấy đỡ buồn hơn, Amelica là người bạn mới của cô, cô phải đối xử với cô ấy thật tốt. Nghĩ thế, Đình Nhã nhanh chóng đi tìm nguyên liệu và bắt tay nấu ăn.
Amelica
Tên thật : bí mật
Tuổi: 22
Cao: 1m7
Ngoại hình: Ngây thơ, dịu dàng, xinh đẹp với mái tóc nâu nhạt mượt mà, đôi mắt đen láy, trong veo
Tính cách: không rõ
Sở trường: bí mật
Sở đoảng: bí mật
Gia thế: bí mật