Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Chương 23: Amelica




Trong khi Gia Bảo đang trao nhẫn cho Alin thì có một chàng trai đang đứng nhìn. Hắn cầm ly rượu, thong thả nhấp một ngụm, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười ma mị. Mái tóc vàng lãng tử của hắn xoà vài sợi trước trán, hắn mặc một bộ vest đen làm hắn càng trở nên bí ẩn và quyến rũ. Hắn nhìn về phía Gia Bảo, ánh mắt sâu thẳm khó đoán, nụ cười nhếch kia có pha chút lạnh lẽo làm người khác phải rùng mình. Dường như trong ánh mắt ấy là sự hận thù. Bỗng...Brừ !

Điện thoại trong túi hắn rung lên. Hắn cau mày, đặt ly rượu xuống, đi ra một chỗ khuất và nghe máy:

- Tôi đây. Chuyện gì?

" Thưa ngài, bệnh viện vừa báo....cô ấy đã trốn viện rồi ạ..."- Người trong điện thoại ngập ngừng nói

Ầm!

Hắn cảm giác như mặt đất đang rung chuyển, sét vừa đánh ngang tai hắn. Hắn siết chặt tay, tưởng như sắp bóp nát cái điện thoại, hắn nghiến răng, gằn giọng:

- Mau cử người đi tìm cô ấy. Mạng của cô ấy cũng là mạng các ngươi đấy. Vì vậy....NHANH LÊN!

Dứt lời, hắn cúp máy, rồi vội vã chạy đi. Tới tầng hầm khách sạn, hắn tìm xe của hắn. rồi lên xe, lái đi. Bây giờ hắn thấy lo lắng vô cùng. Cô ấy đã tỉnh khi nào chứ? Cô ấy ốm như vậy...thì có thể đi đâu? Càng nghĩ hắn càng lo hơn. Hắn lái xe đi với tốc độ kinh hoàng, mắt không ngừng nhìn xung quanh, nhìn hai bên đường. Hắn thật quá ngu ngốc, lẽ ra hắn nên ở bên cạnh chăm sóc cô ấy, chứ không phải ở khách sạn dự buổi lễ đính hôn nhạt nhẽo đó. Vừa lái xe hắn vừa tự trách mình. Hắn khẽ lẩm bẩm :" Ngốc quá, bệnh như vậy em đi đâu chứ..."

************************************

Đình Nhã đưa mắt nhìn lên đồng hồ. Đã 10 giờ 30. Chắc lễ đính hôn sắp kết thúc....Đình Nhã tự cười nhạo chính mình. Ngốc thật, cô đang nghĩ gì vậy? Sao cô cứ quan tâm đến bọn họ chứ, cô đâu có quyền.Gia Bảo đã là hôn phu của Alin, anh không thể ở bên chăm sóc cô nữa, cô không có quyền nghĩ về anh, không có quyền đau khổ.Mọi chuyện anh làm đều vì cô...Cô đứng dậy, khoác túi, đi ra ngoài. Nhưng vừa đến cửa, cô đã bị một tên bảo vệ chặn lại, hắn ta lạnh lùng:

- Cô Đình Nhã, cảm phiền cô quay lại phòng!

Đình Nhã nhíu mi, ánh mắt không hài lòng, cô nói giọng ra lệnh:

- Tránh ra!

Tên áo đen có vẻ khổ sở, hắn ta dịu giọng:

- Cô Đình Nhã, xin cô hiểu cho. Chúng tôi....

- Mau tránh ra!- Đình Nhã lặp lại lần nữa, nét mặt cô lạnh lùng- Không phải ở túi xách tôi có gắn thiết bị định vị sao? Mấy người sợ gì chứ?

- Nhưng thưa cô, tôi....- Tên áo đen lúng túng cúi gằm mặt

- Đừng để tôi nói lần thứ ba!- Đình Nhã đe doạ, cô khoanh tay chờ đợi.

Tên áo đen do dự nhìn cô, hắn suy nghĩ một hồi rồi đứng né sang, mở cửa cho cô. Đình Nhã không buồn liếc tên áo đen, cô đi thẳng ra cửa, rồi bắt taxi, đi đến một nơi...

..................................................................

Đình Nhã đứng lặng người nhìn ngôi nhà nhỏ trước mặt. Ngôi nhà vẫn vậy, nhưng nó không còn sự ấm cúng, không còn sức sống mọi khi nữa, thay vào đó là sự ảm đạm, buồn bã. Đình Nhã lấy chìa khoá, mở cổng và đi vào nhà. Mọi thứ đã phủ bụi bặm, do lâu ngày thiếu bàn tay người dọn dẹp, sửa soạn. Không gian im lặng của căn nhà khiến mắt Đình Nhã cay xè. Không ngờ có ngày, cô lại cô đơn trong chính căn nhà của mình, căn nhà mà cô đã gắn bó suốt 22 năm, trước khi Gia Bảo xuất hiện. Nhìn căn nhà đầy ắp kỉ niệm bên anh, cô không khỏi đau lòng

"- Vợ à, sao em dữ quá vậy? Anh sợ lắm

- Vợ, anh đói

- Vợ ơi, anh muốn đi mua đồ với em

- Vợ à....

- Vợ...."

Vợ sao? Đình Nhã bật cười, nước mắt từ lúc nào đã lăn dài trên má. Giờ cô đâu còn mang cái chức danh đó. Vợ của Gia Bảo sao? Chuyện đó đã sớm mất đi rồi. Cô với anh, chỉ như hai người xa lạ, không quan hệ....Đình Nhã gạt nước mắt. Không được, cô không được phép khóc, cô sẽ khiến anh lo lắng. Cô phải mạnh mẽ lên. Nghĩ vậy, cô quay người, đi ra cửa, định khoá cửa để về. Nhưng....cô thấy ở đằng xa, có một cô gái đang chạy tới. Dáng vẻ cô gái mảnh khảnh, mái tóc cô gái bay nhẹ nhàng trong gió. Cô gái chạy loạng choạng, có vẻ cô ấy rất mệt mỏi. Khi đến gần Đình Nhã thì....

Phịch!

Cô gái ngã nhào xuống. Đình Nhã giật mình chạy tới đỡ cô gái. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là người cô gái này nóng hầm hập, cô ấy sốt quá cao. Sắc mặt cô gái trắng bệch, như không còn chút sinh khí nào, môi cô gái tím tái, nứt nẻ, cả người cô gái run bần bật. Đình Nhã hốt hoảng mở cửa, đỡ cô gái nằm lên giường, xong cô vội vào bếp, bưng chậu nước ấm ra, lấy khăn chườm lên trán cô gái. Quan sát kỹ, cô mới thấy cô gái này rất xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan thanh tú, hàng lông mi dài cong vút, đôi môi nhỏ xinh. Trông cô gái thật yếu đuối, ngây thơ. Dáng vẻ yếu đuối, thánh thiện ấy khiến các chàng trai muốn bảo vệ. Đình Nhã thấy thắc mắc vô cùng. Rốt cuộc cô gái này là ai chứ? Tại sao cô ấy phải chạy? Cô ấy đang chạy trốn ai? Bao nhiêu câu hỏi xoay trong đầu Đình Nhã. Cô rất muốn được hỏi cô gái những câu hỏi đó, nhưng do cô gái đang hôn mê nên cô không thể hỏi điều gì. Cô thở dài, rồi đứng dậy, đi về phía nhà bếp. Cô muốn tìm nguyên liệu, để nấu cho cô gái kia một bát cháo

.........................................................

- Ư....

Nghe thấy có tiếng, Đình Nhã mừng rỡ đi ra. Cô gái đã tỉnh, tuy cô ấy vẫn còn mệt mỏi, lờ đờ. Cô gái nhìn quanh, chợt trông thấy Đình Nhã, cô ấy có phần ngơ ngác. Sau khi đã tỉnh táo, cô ấy ngồi lùi sát vào tường, ánh mắt có phần cảnh giác và sợ hãi, cô ấy nhìn Đình Nhã chằm chằm. Đình Nhã có thể thấy được hai tay cô ấy run rẩy, hơi thở cô ấy nặng nề.

Đình Nhã đặt khay cháo nóng hổi vừa nấu xuống chiếc bàn cạnh tủ, cô quay ra, nở nụ cười:

- Yên tâm, tôi không phải kẻ xấu. Vừa rồi cô ngất trước nhà tôi, nên tôi mới đưa cô vào đây. Nếu làm cô khó chịu thì tôi rất xin lỗi, nhưng vì cô đang sốt cao...

Nét mặt cô gái giãn ra. Cô ấy bớt sợ hãi hơn, rụt rè ngồi lại gần Đình Nhã. Cô ấy mỉm cười dịu dàng, yếu ớt nói:

- Cảm ơn cô đã cứu tôi. Nếu không có cô, chắc giờ này tôi đang nằm dưới mộ rồi. Xin lỗi vì thái độ vừa nãy.

- À, không sao đâu. Tôi vừa nấu cháo, cô ăn cho nóng- Đình Nhã bưng khay cháo, đưa cho cô gái.

Mắt cô gái lòng lành vì xúc động, cô ấy quay ra, nghèn nghẹn:

- Cô không quen biết tôi, sao cô tốt với tôi thế?

- Cứu người đâu cần lý do chứ- Đình Nhã khẽ cười, chậm rãi nói

Cô gái ngẩn người nhìn Đình Nhã, cô ấy cúi xuống, lẩm bẩm:

- Giá như....anh ấy....cũng đối xử tốt với tôi như cô....

- Anh ấy?- Đình Nhã ngạc nhiên

- Phải, anh ấy là bạn hồi nhỏ của tôi, tôi rất yêu anh ấy. Nhưng đáng buồn, anh ấy chỉ coi tôi là bạn. Khi tôi ngỏ lời, anh ấy đã lạnh lùng từ chối. Tôi quá đau khổ nên đã lao ra đường và bị xe tông. Tôi hôn mê suốt 5 năm, tôi chỉ vừa mới tỉnh lại, nhưng tôi đã trốn viện, tôi muốn gặp lại anh ấy, tiếc là anh ấy đã đính hôn....Cô gặp tôi trong bộ dạng bệnh tật này cũng do tôi trốn viện đấy...

" Đính hôn sao? Có gì đó thật trùng hợp. Mà mình nghĩ quá rồi, sao cô gái này có thể quen Gia Bảo chứ? Cô ấy cũng thật tội nghiệp" Đình Nhã nghĩ thầm. Cô nhìn cô gái đầy thương cảm. Nhận ra cái nhìn của cô, cô gái cười buồn, lắc đầu:

- Đừng lo, tôi không sao. Mà cô có thể cho tôi tá túc tạm ở đây được không? Tôi không muốn về bệnh viện nữa

- Được thôi- Đình Nhã vui vẻ gật đầu. Không sao, có gì cô ở lại đây cũng được, dù sao cô cũng không muốn về nhà của Gia Bảo, để cho Alin khỏi chế giễu cô

- Cảm ơn cô- Cô gái nắm tay Đình Nhã

- À, mà quên, tôi tên Đình Nhã, còn cô?- Đình Nhã tự giới thiệu

- À, tôi là...- Cô gái ngập ngừng- Amelica!