Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 47: Thiên tử




Lăng Lang đến tận khi về nhà vẫn còn trầm mê trong nhân vật của chính mình, hôm nay quay phim cũng không thuận lợi, cảnh cuối thủy chung không thể hoàn thành, đạo diễn bất đắc dĩ, chỉ đành tuyên bố kết thúc công việc, để anh trở về nghiền ngẫm nghiền ngẫm.

Anh cố gắng đem chính mình dung nhập thành một hoàng đế, tay động, chân nhấc, đều lộ ra phong phạm đế vương, Phong Hạo nhìn thấy dáng vẻ này của anh, liền biết anh lại đang nhập tâm diễn xuất.

Vào cửa, Lăng Lang cũng không như bình thường lấy dép lê cho Phong Hạo, Phong Hạo lên tiếng nhắc nhở anh, "Dép lê."

Lăng Lang vung cánh tay, quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng quát, "Làm càn!"

Phong Hạo không nói được một lời, Lăng Lang lúc này mới ý thức được chính mình nói cái gì, liền quỳ xuống tại chỗ, "Là trẫm làm càn."

Anh đem dép lê đưa đến bên chân Phong Hạo, Phong Hạo trái lại không đổi , lập tức hướng vào trong nhà, Lăng Lang thấy hắn vào phòng khách, chần chờ một chút, vẫn là về phòng ngủ thay đổi quần áo trước rồi mới đi ra ngoài, một lần nữa ở trước mặt hắn quỳ tốt.

"Anh hôm nay nhiệm vụ thất bại..."

Lăng Lang biết hắn mở miệng sẽ đề cập đến chuyện này, cung kính một tiếng “Phải”.

“Anh thà bị trừ ba số, cũng làm không được nhiệm vụ phải không?"

Lăng Lang cúi đầu, muốn cùng Phong Hạo cầu tình, lại sợ sẽ mang đến hiệu quả trái ngược.

Phong Hạo thở dài, "Để tôi nghĩ một chút."

Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, như là đang tự hỏi.

Phong Hạo trước nay chừa từng có khẩu khí thả lỏng, Lăng Lang nghe hắn nói vậy, lòng thầm dậy lên một tia cầu may.

Mười phút trôi qua, Phong Hạo vẫn trầm mặc không nói một lời, Lăng Lang thấp thỏm bất an, anh lâm thời cải biên kịch bản có thể miễn cưỡng qua một cửa của đạo diễn, lại không biết có thể qua cửa ải này của Phong Hạo hay không.

Dựa theo phong cách hành sự nhất quán nói một không hai của Phong Hạo, có lẽ nhiệm vụ lần này nhất định sẽ bị phán thất bại. Nghĩ đến điểm đó, Lăng Lang ủy khuất cắn cắn môi dưới, vốn đã không lưu được bao nhiêu số, giờ lại trừ đi mất ba, nếu tiếp tục như vậy, nói không chừng đến chết cũng không có cách nào khiến Phong Hạo ghi nhớ xong số điện thoại của mình, làm không tốt có khi còn nợ vài số nữa.

Ngay lúc Lăng Lang đang miên man suy nghĩ, Phong Hạo ho nhẹ một tiếng, Lăng Lang theo bản năng thẳng người, khẩn trương chờ đợi kết quả suy xét của đối phương.

Phong Hạo chỉ tay sang bên cạnh, nói sang chuyện khác: “Ngăn dưới tủ có hai cái hộp, anh đến đem lại đây.”

Lăng Lang theo lời hắn phân phó tìm được hai cái rương, cái thứ nhất là một hộp làm bằng giấy cứng, hơi mỏng, toàn hộp màu vàng kim; cái thứ hai là một hộp gấm dài chừng một thước (thước này không dài bằng mét đâu nha), thân hộp vàng trắng đan xen, có điêu khắc hoa văn tinh xảo, chính giữa nắp hộp còn khảm một viên ngọc xanh biếc, cầm lên ước lượng thấy rất nặng, so với cái hộp lớn kia còn nặng hơn nhiều.

Anh đem hai cái hộp để trước mặt Phong Hạo, Phong Hạo chỉ vào cái hộp lớn hơn nói, “Mở ra.”

Lăng Lang mở nắp hộp ra, ánh mắt kinh ngạc trừng lớn, vật chứa đựng bên trong chính là một Long bào ánh vàng rực rỡ, từ phần lộ ra có thể thấy, so với trang phục anh dùng khi quay phim còn hoa lệ hơn nhiều.

"Này..." Anh nghi hoặc nhìn Phong Hạo.

“Nhiệm vụ của anh không hoàn thành, theo lý nên bị phạt,” Phong Hạo tùy ý gác tréo chân, “Nhưng biểu hiện của anh lúc sau lại làm tôi vừa lòng, cho nên, tôi cho anh một cơ hội lập công chuộc tội.”

Hắn dùng tay phác một tư thế mời, “Hoàng thượng mời thay y phục.”

Lăng Lang vốn chỉ mặc duy nhất một cái áo sơ mi, trong nháy mắt trên thân thể liền không còn lại sợi tơ nào.

Dưới cái nhìn chăm chú của Phong Hạo, anh đem Long bào mặc lên người, buộc lại đai lưng, nhìn bề ngoài không khác gì bộ dáng lúc quay phim.

Lăng Lang vừa rồi chỉ mặc một cái áo sơ mi còn không cảm thấy, hiện giờ Long bào vạt áo thật dài luôn rũ xuống bên chân, che thân thể anh đến nghiêm nghiêm thực thực, anh trái lại càng cảm nhận rõ ràng nửa người dưới lạnh lẽo bại lộ trong không khí.

Trong ánh mắt Phong Hạo thủy chung hàm chứa ý cười, Lăng Lang cảm giác hắn có thể xuyên thấu qua lớp vải dệt thấy rõ cơ thể trần trụi của chính mình che giấu dưới lớp long bào.

“Đến.” Phong Hạo hướng anh ngoắc tay, Lăng Lang đi qua, lại bị Phong Hạo một phen kéo đến trên đùi hắn, tư thế này đầy nhục nhã trắng trợn, tựa như nam nhân thời cổ cợt nhả chơi đùa tiểu quan.

“Thoải mái không?” Tay Phong Hạo không chút khách khí, cách lớp long bào vuốt ve anh, áo choàng kia làm từ tơ lụa, tiếp xúc với làn da có loại xúc cảm nhẵn nhụi.

Hắn từ bên ngoài sờ đủ rồi, dùng sức kéo một cái, nửa bả vai Lăng Lang lộ ra, tay hắn theo vạt áo dò xét đi vào, tùy ý thưởng thức nhũ thủ Lăng Lang, Lăng Lang nơi đó cực kỳ mẫn cảm, lên xuống hai ba cái thân thể liền nổi lên phản ứng.

Phong Hạo hiển nhiên đã phát hiện, hắn châm chọc nói, "Hoàng thượng không khỏi cũng quá dục cầu bất mãn rồi, hậu cung ba nghìn giai lệ mà không có biện pháp thỏa mãn bệ hạ sao?"

Lăng Lang bị hắn nói như thế, lại càng xấu hổ không chịu nổi, nửa người dưới không thể khống chế vểnh cao, anh thậm chí có thể cảm giác được long bào bị dâm dịch của chính mình chảy ra làm ướt.

"Đường đường ngôi cửu ngũ, thế nhưng lại đói khát đến mức này, " hắn nhéo mạnh chỗ nhô lên một cái, đổi lấy một tiếng hô nhỏ, "Chẳng phải mất hết thể diện hoàng thất?"

Lăng Lang cũng biết mình lúc này bộ dạng mất mặt đến thế nào, bị một nam nhân khác ôm trên đùi đùa bỡn, bả vai trắng mềm lộ ra ngoài, sắc mặt ửng hồng, cực kỳ giống một luyến đồng thân phận thấp hèn, cố tình lại mặc một thân long bào tượng trưng cho vua một nước, mỗi một con rồng thêu trên áo choàng dường như đều đang cười nhạo anh.

“Thế nào, thần nói không đúng sao?” Phong Hạo xem thường hỏi.

Lăng Lang nhục nhã đến nói không ra lời, liền chôn đầu vào lồng ngực hắn.

Phong Hạo mạnh mẽ nâng cằm anh, Phong Hạo ôn nhu kia đã không thấy, giờ phút này trong mắt hắn chứa đựng chỉ có cười lạnh, "Ngươi còn giả bộ thanh cao cái gì?"

Lăng Lang đối với Phong Hạo cái dạng này hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của hắn tay chân liền như nhũn ra, cả người bủn rủn, cho dù khoác long bào trên người, cũng hiểu được chính mình hèn mọn tới cực điểm, thầm nghĩ phủ phục bên chân hắn, hôn môi lên bàn chân.

Phong Hạo tựa hồ nhìn thấu tâm tư của anh, hắn buông lỏng thắt lưng anh, môi khẽ mở, phun ra ba chữ, "Lăn xuống đi."

Lăng Lang vội vàng cuống quít bò lui xuống, đầu cũng không dám nâng quỳ gối một bên.

Phong Hạo khinh thường cười lạnh nói, "Nhìn ngươi bộ dáng này, làm sao còn giống một thiên tử?"

Hắn tự tay cầm lên hộp gấm một bên, tùy tùy tiện tiện đem lại, "Thần đau lòng hoàng thượng dục hỏa gia thân, đặc biệt sai người điêu khắc ngọc khí (món đồ bằng ngọc), để giải trừ đói khát cho Long thể Hoàng thượng, mong hoàng thượng vui lòng nhận cho."

Lăng Lang cúi đầu, giơ cao hai tay, lễ độ cung kính tiếp nhận hộp gấm, mở ra, bên trong không ngờ là một ngọc thế* dài ba tấc to bằng hai ngón tay, toàn thân vật thể xanh biếc không tì vết, long lanh trong suốt, tựa hồ có thể tản mát ra ánh sáng trong bóng tối, một đầu mượt mà, đầu kia điêu khắc Bàn Long đồ án tinh xảo.

*Là cái biểu tượng của nam tính làm bằng ngọc

Lăng Lang khó có thể tưởng tượng Phong Hạo làm ra thứ này từ đâu, chỉ nghe hắn biếng nhác mở miệng, "Thích không?"

Lăng Lang đưa hộp gấm ra phía trước, phủ phục thân mình, "Tạ ái khanh."

Một tiếng cười khẽ, "Thích thì thử thử xem."

Lăng Lang còn đang chần chừ không biết phải thử thế nào, Phong Hạo đã đứng lên, hướng sô pha khoa tay múa chân một chút, "Hoàng thượng mời ngồi."

Lăng Lang ngoan ngoãn ngồi xong, Phong Hạo trái lại thối lui đứng một bên.

“Triển lãm cho các đại thần xem một chút, Hoàng thượng bên dưới long bào mặc cái gì đi.”

Mặt Lăng Lang xoát cái liền đỏ, anh bất an ngắm Phong Hạo vài lần, đối phương lại cứ dương dương tự đắc khoanh tay mà đứng, không hề có nửa điểm bộ dạng muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Gần đây mỗi ngày quay phim, Lăng Lang đều ngồi trên long ỷ (ghế rồng), phía dưới đông nghìn nghịt đều là người, Phong Hạo khinh miêu đạm tả vài lời, liền đưa anh dẫn nhập cảnh tượng đó, quần thần giờ phút này đều ngưỡng mặt lên, chờ thưởng thức cảnh xuân bên dưới long bào của hoàng đế đương triều.

Tay Lăng Lang nắm lấy vạt áo, đầu ngón tay run nhè nhẹ, anh vừa hạ quyết tâm định kéo vạt áo ra, chợt nghe Phong Hạo nói, "Không được mau, phải chậm rãi lột trần."

Tay anh thoáng chần chừ, nhưng không dừng lại động tác, long bào bị từng chút từng chút xốc lên, động tác thong thả khiến quá trình này vô cùng lê thê, cảm giác khuất nhục theo thời gian trôi qua càng chồng chất gấp bội, đến khi hạ thể trần trụi hoàn toàn lộ ra, đã vì phấn khởi mà dựng thẳng tắp.

Phong Hạo cười khẽ, "Hoàng thượng thật sự là thú vị."

Lăng Lang biết hắn đang cười nhạo nơi riêng tư trụi lủi của mình, ánh mắt nhất thời không biết nên đặt vào đâu mới tốt, anh vừa không dám cúi đầu xem chính mình, cũng không dám nghiêng đầu nhìn Phong Hạo, nhìn ra phía trước, lại giống như tất cả mọi người đang lén lút nghị luận, mỗi người trên mặt đều treo vẻ châm biếm.

"Hoàng thượng, " Phong Hạo lại mở miệng, "Văn võ bá quan đã chờ không nổi, ngươi liền thưởng công cho quần thần một chút đi."

Lăng Lang ánh mắt gian nan bay tới trên ngọc thế một bên, nuốt nước miếng, co hai chân lên ghế, từng chút một mở ra. Bạn đang �

"Góc độ quá nhỏ , ngươi bảo các đại thần hai bên làm sao thấy đây?"

Lăng Lang bị bức bách lại đem hai chân mở lớn thêm một chút, cơ hồ đạt đến cực hạn.

Tiếng thì thầm của quần thần đình chỉ, tầm mắt mọi người đều tập trung vào cùng một chỗ, không chuyển mắt nhìn chằm chằm nơi tư mật của hoàng đế đương triều, dưới sự chú mục của bao người, nơi đó chẳng những không mềm xuống, ngược lại hưng phấn tràn ra chất lỏng sềnh sệch, dưới dẫn dắt của trọng lực, kéo ra thành một sợi tơ trong suốt thật dài.

“Hoàng thượng quả không hổ là một vị quân vương phong tao nhất năm nghìn năm qua.” Thân mình Lăng Lang run lên, sợi chỉ nhỏ kia kéo càng thêm dài, “Sử quan* nhất định phải hảo hảo ghi lại một màn này, để thế nhân cũng biết hoàng đế đương triều trong xương cốt có bao nhiêu phóng đãng."

*Vị quan chuyên chép sử

Thấy Lăng Lang chậm chạp không động, Phong Hạo lại một lần nữa hạ lệnh, "Tiếp tục."

Lăng Lang chỉ đành đưa ngón tay ngậm vào miệng, liếm ướt sau đó đưa đến huyệt khẩu, đâm chọc từng cái từng cái khuếch trương, khi ngón trỏ có thể thuận lợi ra vào, ngón giữa cũng gia nhập, thẳng đến khi nơi đó trở nên mềm mại mà lại co giãn.

Tay kia anh cầm ngọc thế qua, đặt đầu trơn nhẵn nơi lối vào, sau đó từng chút một vạch ra nếp uốn, tiến vào dũng đạo chật hẹp, hàn ý lạnh lẽo nơi ngọc khí khiến anh không khỏi rùng mình một cái.

“Nếu Hoàng thượng không muốn tự mình động, thì triệu hồi một đại thần lên giúp người thế nào?” Phong Hạo thấy động tác của anh dừng lại, móc mỉa nói.

Đôi mắt Lăng Lang gắt gao nhắm chặt, lần trước khi ở trước ống kính, chuyện nhục nhã hơn thế này anh cũng đã làm qua, nhưng lần đó tốt xấu gì cũng có cồn gia tăng can đảm, lần này anh lại hoàn toàn trong trạng thái thanh tỉnh, động tác đồng dạng lại có vẻ gian nan hơn rất nhiều.

Anh bắt đầu từng chút từng chút rút cắm ngọc thế trong cơ thể, ngọc thế bề ngoài sáng loáng ma sát lên tràng vách, dần dần sản sinh độ ấm, phảng phất như có sinh mệnh, thế nhưng tính chất cứng rắn lại khiến cho nó có vẻ băng lãnh vô tình.

Tay kia của anh phủ lên phân thân trướng đau, vì bảo trì cân bằng thân thể, anh không thể không đẩy đẩy mông về phía trước, độ cung gấp khúc nơi eo càng lớn.

Lăng Lang trước sau cùng nhau vận động, tốc độ không tự chủ được nhanh hơn, sương mù dần dần tràn ngập hai mắt của anh, mọi thứ trước mắt đều trở nên càng thêm mông lung, chỉ duy nhất một đôi mắt đang phát ra quang mang, xuyên thấu tầng tầng sương mù, thẳng tắp dừng nơi thân thể đang phủ kín một tầng mồ hôi tinh mịn của anh, tầm mắt chúng nhân như châm lửa mỗi một tấc trên da thịt anh, trong cơ thể như bắt lửa, độ ấm cao đến mức tựa như có thể hòa tan cả ngọc thạch.

Anh cảm giác mình càng lên càng cao, càng lên càng cao, đến khi chỉ còn cách tầng mây một bước, đột nhiên từ địa ngục vươn ra một bàn tay ma quỷ, đem cả người anh kéo xuống không kịp trở tay.

"Ha a, " Lăng Lang thô suyễn* một tiếng, từ trong ảo cảnh trở lại thực tế, lúc này mới phát hiện Phong Hạo chẳng biết từ bao giờ đã đến bên cạnh mình, đè xuống tay anh.

*Tiếng thở hổn hển lại trầm đục

"Hoàng thượng biểu diễn thật sự dốc sức, bất quá, " hắn cúi thân mình, "Các đại thần vẫn cho rằng không đủ kích thích."

Hắn tao nhã kéo, cởi xuống đai lưng long bào, trên dục vọng nóng rực của Lăng Lang thắt một cái nơ bướm, Lăng Lang đối với hành vi của hắn tuyệt không xa lạ, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc van nài.

Phong Hạo làm như không thấy, lại đem ngọc thế trong cơ thể anh rút ra, vứt qua một bên, thân thể đã hưởng qua tình sự của Lăng Lang nhất thời hư không muốn chết, anh hơi hơi vặn vẹo hai cái, cố gắng xoa dịu cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể.

"Muốn sao?" Phong Hạo mỉm cười như một thiên sứ.

Lăng Lang hơi có chút thẹn thùng gật gật đầu.

"Đương triều tuyên dâm, còn thể thống gì, " Phong Hạo trả lời như một ma quỷ.

Lăng Lang xấu hổ cúi đầu, tiểu huynh đệ lại kích động nảy lên một cái.

"Nhưng nếu hoàng thượng đã hạ lệnh, thần cũng không thể bất tuân."

Trái tim Lăng Lang kịch liệt nhảy lên, anh liếm liếm môi, "Trẫm, trẫm mệnh lệnh, mệnh lệnh ái khanh..."

Phong Hạo không hề động, lười biếng ứng thanh, "Ưm?"

"Mệnh lệnh ái khanh... Thị tẩm*..."

*Hầu ngủ

Phong Hạo cúi đầu, thanh âm trầm thấp nở nụ cười nửa ngày, "Thần cũng không phải phi tử của hoàng thượng, không nắm rõ bản lĩnh thị tẩm này, xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Lăng Lang vắt hết óc nghĩ nghĩ, "Cùng trẫm... Giao hoan?"

Lúc này Phong Hạo cười đến càng lâu, chờ cười xong , hắn nói rõ ràng, "Hoàng thượng, thần là một võ quan, không biết loại văn viết nho nhã này, hoàng thượng vẫn là nói lời thô tục thần có thể nghe hiểu đi."

Lăng Lang thầm nghĩ, ngươi rõ ràng là Tể tướng, lúc nào lại thành võ quan, rõ ràng chính là muốn bức người ta xấu mặt.

Chính là cho dù lòng dạ biết rõ, anh vẫn không thể không tôn sùng ý tứ của hắn, "Trẫm mệnh lệnh ái khanh... Thao trẫm."

Phong Hạo đem Lăng Lang lật qua, quỳ sấp trên ghế sa lon, hung khí để ở mục tiêu, lại chậm chạp không hề động.

Lăng Lang nhịn không được, lên tiếng, "Tiến vào."

"Tiến vào nơi nào?" Phong Hạo cực kỳ nhanh tiếp lời.

Lăng Lang mặt đỏ lên, bất chấp tất cả, "Long huyệt của trẫm."

Phong Hạo thúc hông một cái, "Thần tuân chỉ."