Trong phim một cái chớp mắt, đã qua một năm, dưới sự dẫn dắt của Phong Hạo, Lăng Lang từ một lưu manh cà lơ phất phơ nơi đầu đường, dần trở thành một tinh anh trong giới xã hội đen, không ít người thấy cậu được sủng ái, gặp mặt cũng lễ độ cung kính gọi cậu một tiếng ‘Lăng ca’.
Đi theo Phong Hạo càng lâu, Lăng Lang càng bị thuyết phục bởi khí thế toát ra từ mỗi động tác giơ tay nhấc chân của đối phương, ánh mắt cậu nhìn hắn ngày qua ngày càng thêm sùng bái, cậu trời sinh nhanh mồm nhanh miệng, lấy lòng Phong Hạo lại càng dốc sức.
“Phong gia, ngài hôm qua một mình đối đầu với một đám người mà mặt không đổi sắc, khiến bọn họ sợ tới mức rắm cũng không dám phóng, thực bảnh đến kinh thiên động địa nha.” Lăng Lang một bên bóp vai cho Phong Hạo một bên xuất mã.
Trước khi có Lăng Lang, Phong Hạo không để bất luận kẻ nào đụng đến thân thể mình, thà dùng ghế mát-xa chứ không tìm thợ đấm bóp, từ khi Lăng Lang đến, ghế mát-xa đã về vườn.
Quy củ của Phong Hạo, trong bang mọi người đều biết, lần đầu tiên Phong Hạo kêu Lăng Lang bóp vai cho hắn, đầy tớ nghe thấy vô cùng kinh ngạc, trong sảnh đường một đám người đông nghịt, chỉ riêng Lăng Lang được giao việc này.
Thật lâu sau đó Lăng Lang mới biết, Phong Hạo thế này gọi là thị uy, từ đó về sau, không một người nào dám đối với người Phong Hạo mang về có điều chậm trễ.
Phong Hạo nhắm mắt lại, cả người thả lỏng, mặc cho đối phương ở đằng sau lải nhải thổi phồng, chuyện gì cũng thêm mắm dặm muối hai ba phần.
Những người thân cận Phong Hạo đều biết cá tính hắn thích an tĩnh, càng phản cảm người khác nịnh nọt, giờ phút này lại có thể để một người nhiều lời như vậy theo bên người, đều hết sức tò mò Lăng Lang đến tột cùng có cái bản lĩnh thông thiên gì, có thể làm Phong Hạo nhìn bằng ánh mắt khác.
Lăng Lang đem toàn bộ chuyện Phong Hạo hôm nay đã biểu hiện ba hoa chích chòe tâng bốc một lần, lại hỏi: “Phong gia, ngài làm thế nào luyện thành ánh mắt không sợ tất cả như vậy, dạy dạy tôi với?”
"Chết qua một lần sẽ có thể, " Phong Hạo thản nhiên nói, mí mắt cũng chưa nâng.
Động tác trên tay Lăng Lang đình trệ một chút, cậu nghe không hiểu lời Phong Hạo, nhưng lại cảm thấy khổ sở một cách khó hiểu.
Cậu khó được an tĩnh một lát, thấy Phong Hạo tựa hồ muốn ngủ, đề nghị: “Gia ngài trên giường nằm đi, tôi xoa bóp tiếp cho.”
Phong Hạo đồng ý, đứng dậy lên phòng ngủ trên lầu, Lăng Lang theo sau hắn, thấy hắn tiện tay cởi áo ném một bên, lộ ra cơ lưng rắn chắc. Phong Hạo là điển hình mặc quần áo nhìn không ra, cởi sạch mới phát hiện dáng người rất chất, khiến Lăng Lang thân cùng là nam nhi cảm thấy có chút ghen tị.
Hắn nằm úp sấp trên giường, Lăng Lang cưỡi lên eo hắn tiếp tục mát xa mát xa, ấn ấn ấn, khó tránh có chút tâm viên ý mãn. Lăng Lang lúc ở nhà cho đến giờ đều không thấy được bộ dạng khỏa thân của Phong Hạo, càng miễn bàn đến việc tự tay chạm đến, anh* thậm chí hoài nghi Phong Hạo mặc âu phục đi ngủ, hôm sau trên quần áo còn để lại không ít nếp nhăn.
*Tác giả thường mô tả cảnh phim lẫn vào đời thực, tên nhân vật trong phim cũng là tên thật, Lăng Lang ngoài đời đã trên 30 nên mình dùng danh xưng ‘anh’, nhưng nhân vật anh hóa thân lần này là thiếu niên nên mình gọi là ‘cậu’. Những chỗ chen vào dùng ‘anh’ ở đoạn này là vì đây là cảm xúc thật của Lăng Lang.
Hai người ở chung, Phong Hạo thường xuyên trêu chọc khiêu khích anh, khơi lên dục vọng của anh rồi thu tay, trong khoảng thời gian này lấy lý do lo lắng cho thân thể anh, lại càng không chạm đến anh, chính Lăng Lang cũng cảm thấy mình gần đây có chút dục cầu bất mãn.
Lăng Lang trúc trắc nương theo cột sống đối phương một đường ấn xuống, khi chạm đến thắt lưng thì cổ tay đột nhiên bị chế trụ, không đợi cậu kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cả thân thể đã thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng) bị lật lại, Phong Hạo vốn đang nằm dưới lúc này đã thành nằm trên người cậu.
Lăng Lang bị cử động của đối phương làm cho hoảng hồn, vừa định giãy dụa, chợt nghe Phong Hạo ghé vào bên tai cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Lăng."
Động tác giãy dụa của Lăng Lang cứng đờ, một lát sau, tứ chi cậu dần trầm tĩnh lại, hai tay vô lực rũ trên giường, hoàn toàn buông tha việc chống cự.
Phong Hạo gọi tên cậu, tinh mịn hôn môi cổ và tai cậu. Sau khi mượn tay thủ hạ cũ, lúc bấy giờ đã thành tay chân của lão đối thủ, giúp mình thoát khỏi y ngày đó, việc đầu tiên hắn làm là phái người điều tra lượng cô nhi tử sĩ mà lão ta nuôi. Nhưng khi lấy được kết quả lại khiến Phong Hạo vô cùng thất vọng. Không ai biết “cậu ấy” tên gì, chỉ biết toàn bộ cô nhi đều được lão ta đặt cho họ ‘Lăng’, kết quả những thứ cậu ấy lưu lại cho hắn chỉ là một cái họ, ngay cả tên cũng không có.
Lăng Lang hai mắt nhắm nghiền, ấn đường nhăn thành hình chữ xuyên (là chữ này 川), bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được cậu đang cực lực ẩn nhẫn.
Cậu chán ghét loại hành vi này, nhưng cậu lại dùng toàn bộ sinh mệnh để cảm kích cùng sùng bái người này, chỉ cần đối phương nói một câu, cậu có thể vì hắn vượt lửa qua sông, huống chi là muốn thân thể cậu.
Lần tiền diễn này đã tiêu hao hết ôn nhu cả đời của Phong Hạo. Tình ái của hắn cùng người kia vĩnh viễn là tàn khốc chiếm đoạt cùng hung ác xỏ xuyên, ngay cả lúc trên đảo là anh tình tôi nguyện một lần cuối cùng, cũng đầy lực lượng thiêu đốt cả sinh mệnh. Mà giờ khắc này, hắn đem những ôn nhu chưa kịp trao, cũng không còn cơ hội trao cho người kia, toàn bộ đều cho Lăng Lang không hề giữ lại.
Hắn từ cằm cậu hôn lên, dưới ánh trăng gần gũi đánh giá khuôn mặt Lăng Lang, đồng dạng dung mạo, đồng dạng biểu tình, chẳng bao lâu người đó cũng sẽ mang biểu tình khuất phục ẩn nhẫn giống hệt khi nằm dưới thân mình… Hắn kìm lòng không đậu vươn tay, xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của đối phương.
Lăng Lang hơi hé mắt, trong đôi mắt đối phương ẩn chứa tình cảm thân thiết tựa như đối với bảo bối, trong mắt Lăng Lang, Phong Hạo xưa nay đều là người lãnh khốc vô tình, tâm ngoan thủ lạt, cậu chưa bao giờ thấy một Phong Hạo thế này, giờ phút này cậu mới biết thì ra con người này cũng có tình cảm.
“Phong gia…” Lăng Lang không tự chủ được nỉ non.
Cậu vừa nói xong hai chữ này, miệng đã bị che lấp, một lát sau, xúc cảm mềm mại kia mới từ bên môi rời đi, “Gọi Hạo ca.”
"... Hạo... ca?"
Phong Hạo sau khi nghe xưng hô đó như bị sét đánh dừng lại hai giây, tiếp theo động tác trên tay trở nên dồn dập, hôn như cuồng phong vũ bão, Lăng Lang bị hắn khơi mào cảm giác, liền theo bản năng nghênh hợp.
“Dừng dừng, CUT!” Đạo diễn lạo bắt đầu phát huy bản lĩnh ‘chọn lúc khẩn cấp kêu dừng’ của mình, “Nê cái dạng này không được a,” hắn nói lăng Lang, “Nê hiện tại thân phận là thẳng nam, tuy rằng qua biết đối với homosexual (đồng tính) mà nói sắm vai straight (trai thẳng) rất khó…”
Mọi người tại trường quay nhất thời cảm thấy một cỗ áp suất thấp đánh úp lại, rất nhiều người yên lặng kéo chặt áo, chỉ riêng đạo diễn vẫn hồn nhiên không phát giác, “…nhưng mà nê cần cảm nhận được loại tâm tình này, thân thể giãy dụa, nội tâm mâu thuẫn, nê cần thể hiện không phải yêu mà là kính dâng, nhất định phải biểu hiện sự dâng hiến toàn tâm toàn ý, chứ không phải biểu tình khao khát nghênh đón, nê hiểu không?”
Mọi người bị lời nói đạo diễn chọc cười lại ngại Lăng Lang nên không dám cười, ai cũng nghẹn, biểu tình cứ như táo bón.
Phong Hạo cũng lẫn trong đám người âm thầm cười trộm, Lăng Lang oán niệm trừng mắt liếc hắn một cái, là ai hại tôi đói khát chứ?
Quay lại một lần nữa, Lăng Lang hạ quyết tâm, dù cho gió cuốn mây tan, ta vẫn sừng sững bất động, cảnh trên giường biến thành Phong Hạo một mình tự diễn.
Phong Hạo nương theo cơ hội hôn môi dán vào bên tai anh, “Đừng đùa giỡn trẻ con nữa, chuyên nghiệp một chút.”
Lăng Lang muốn lên gối vào bụng hắn một cái, động cũng không được, bất động cũng không được, rốt cuộc muốn thế nào?
Nghĩ lại nghĩ, chính anh cũng thừa nhận làm vậy có phần do giận dỗi, từ lúc ra nghề đến nay anh chưa bao giờ có hành động ngây thơ như vậy, quả nhiên sống chung với cái đoàn phim này lâu, chỉ số thông minh của mình cũng giảm xuống.
Bất quá Lăng Lang rất nhanh gieo gió thì gặt bão, rõ ràng biết rõ đoạn quay này không dùng được, đạo diễn lại chậm chạp không kêu ngừng, anh đành tiếp tục nằm trên giường giả làm thi thể, muốn mượn cớ quên lời thoại để dừng cũng không được, vì đoạn này căn bản không có lời thoại.
Đợi Phong Hạo mỹ mãn ăn xong đậu hũ, đạo diễn mới chậm rì rì hô dừng, “Lần này lại hơi bị động, qua cảm thấy nê có thể tích cực tham gia một chút, người Trung Quốc các en không phải có câu ‘trọng tại tham dự’ sao?” (quan trọng là có mặt, cũng chỉ những trường hợp có mặt cho có, bạn đạo diễn vận dụng thành ngữ sai trường hợp).
Lăng Lang hít sâu một hơi, nói với Phong Hạo, “Lần này một lần phải qua.”
“Tôi sẽ cố gắng,” Phong Hạo vẫn rất muốn cười, “Bất quá mỗi lần anh nói vậy kết quả luôn không theo ý anh.”
Lăng Lang gắt gao nắm ga giường, tựa hồ không làm vậy, sẽ nhịn không được đem người trên thân đẩy ra.
Hàm dưới cậu khẽ nhếch, biểu tình trên mặt bình tĩnh mà thành kính, nhưng môi dưới bị cắn chặt lại làm bại lộ cảm giác chân thực của cậu.
Với cậu đây là đêm đầu tiên, thân thể tột cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô thượng thỏa mãn, cậu rốt cục thông qua phương thức này báo đáp ân cứu mạng của Phong Hạo, thứ tình cảm tri ngộ, ngoài cái đó ra, cậu không nghĩ được đối với Phong Hạo mình còn có giá trị gì.
Đây là một cảnh trao đổi thân thể, cũng là một hồi hiến tế linh hồn, tầm mắt cậu thẳng tắp xuyên qua Phong Hạo, dừng ở một nơi không biết tên, tại điểm cuối của ánh mắt tựa hồ có ánh sáng lan tỏa, bao phủ thân thể đang giao triền của hai người.
Mọi người theo ánh mắt cậu ngẩng đầu, tìm kiếm trên không trung, tựa như nơi đó thực sự có thần linh của cậu nghỉ chân, đáng giá để cậu đánh đổi tất cả mà ngưỡng vọng.
"A ——" một tiếng quát to bén nhọn cắt qua không trung phim trường.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Mọi người khẩn trương hỏi, bọn họ chưa từng nghe qua tiếng kêu nào thê thảm đến thế.
Trợ lý vẻ mặt hoảng sợ chỉ phía trên, "Trên trần nhà có con chuột!"
Vì chứng minh cô không nói xạo, con chuột còn vô cùng phối hợp chít chít kêu hai tiếng, biểu hiện sự tồn tại của mình.
Lăng Lang trong lòng nảy lên dự cảm không tốt, "Vậy đoạn vừa rồi... ?"
“Để bảo trì sự liền mạch, phải quay lại thôi.” đạo diễn thần tình bi thống thuyết phục anh.
Lăng Lang ngẩng đầu, nhìn con chuột, ánh mắt âm u, trợ lý rùng mình một cái, như thể Lăng Lang đang dùng ánh mắt đủ để đem người lăng trì này nhìn chăm chú cô.
Kiểu tóc rối loạn quá, dừng.
Góc độ ngọn đèn chệch hướng 5 độ, dừng.
Quần áo ném trên mặt đất tạo hình không đủ đẹp, dừng.
Lại có người đem phân chim thải trên đầu phó đạo diễn —— mặc kệ đây là cảnh quay trong nhà, dừng.
Đến khi âm thanh “CUT” lần thứ n vang lên, Lăng Lang không thể nhịn nổi nữa đẩy Phong Hạo ra, “Lại làm sao nữa!”
Anh trai quay phim bị anh chất vấn sợ tới mức nói năng lộn xộn, chỉ vào sinh vật đang cản trước màn hình máy quay, “Con, con, con, con, con cua.”
Lăng Lang cả giận, "Chỗ này cũng không phải bờ biển, cua ở đâu ra?"
“Là c, c, c, c, cua đồng.”
Lăng Lang đạp một chân xuống giường, “Cua đồng thì sao? Cua đồng là có thể đi ngang hả? Cua đồng là có thể che màn ảnh hả? Cua đồng là có thể dừng cảnh H sao? Không được hai lạng thịt mà còn tốn sức như vậy (ý là con cua nhỏ xíu mà cũng bày đặt kiếm chuyện để lao lực), cuộc đời tôi hận nhất là cua đồng cậu có biết không!”
*Cua đồng còn là cách đọc đồng âm với censored của người Trung, tác dụng của nó đúng là để che, thường là làm nhòa ảnh bằng mấy ô vuông nhỏ nhỏ trên màn hình
Cả trường quay to như vậy đều lặng ngắt như tờ.
Lăng Lang trợn mắt nhìn vào camera, anh trai quay phim vẻ mặt hoảng sợ, những người còn lại đều là một bộ biểu tình táo bón.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người phì cười vui vẻ một tiếng, tiếp theo liền có tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, rồi tất cả mọi người ôm bụng cười thành một đoàn.
“Thì ra Ảnh đế cũng có một mặt gần với người phàm như vậy,” mọi người thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói)bắt đầu, “Cảm giác khí hậu thay đổi trong nháy mắt phải không a?”
“Là băng sơn một giây biến núi lửa, có thể tận mắt thấy Lăng Lang biểu lộ tình cảm thật, đời này thật không uổng”
“Tớ còn tưởng khi không quay phim Lăng Lang chỉ có một loại biểu cảm, xem ra là tớ đánh giá thấp năng lực biểu diễn của ảnh đế rồi?”
Lăng Lang bất đắc dĩ đỡ trán, mình cuối cùng lại bị cái đoàn phim thoát tuyến (lối tư duy không giống người bình thường) này đánh bại.
Phong Hạo nhặt lên quần áo phủ thêm cho anh, “Thầy Lăng quả nhiên là người rất thân thiện nha~” hắn dùng giọng điệu người đứng ngoài xem chuyện vui thoải mái trêu chọc.
Lăng Lang mặt không đổi sắc, “Tôi muốn bỏ qua đoạn này.”
“Qua là đạo diễn, qua không đồng ý!” Đạo diễn không biết từ đâu nhào vô.
“Anh là biên kịch, anh không có quyền.” Lăng không chút khách khí bác bỏ.
Đạo diễn giả mạo biên kịch á khẩu không trả lời được, biên kịch giả mạo đạo diễn đã sớm không biết chạy đi đâu.
Trải qua quá trình mọi người tận tình khuyên bảo rồi lại khuyên bảo cùng với đạo diễn than trời đập đất cầu xin, trên dưới rốt cục đạt thành nhất trí, bỏ qua đoạn này.
Lăng Lang vẻ mặt thoả mãn ngủ bên người Phong Hạo, không biết đang mơ thấy chuyện tốt đẹp gì.
Đột nhiên cậu cảm thấy trên người trầm xuống, mở mắt ra, Phong Hạo đã đem cả người cậu chế trụ, súng lục bỏ túi trong tay chỉ thẳng huyệt thái dương của cậu, tròng mắt tối đen thẩm thấu hàn ý lạnh như băng.
Lăng Lang ngây ngẩn cả người, chỉ trong vòng một đêm một người sao có thể biến hóa lớn như vậy?
"Ngươi vì sao lại ở trên giường của ta?" Phong Hạo lạnh lùng hỏi.
Lăng Lang há miệng thở dốc, lại ngay cả một chữ cũng không nói được.
Phong Hạo tựa hồ nhớ lại cái gì, tay hắn giật giật, những người khác bị cái chăn ngăn cách, ước chừng hắn là đang sờ soạng bên dưới.
Ý thức được chuyện gì phát sinh, Phong Hạo chậm rãi buông Lăng Lang ra, nhưng trong mắt địch ý vẫn nồng đậm không tan.
Lăng Lang được tự do nhưng vẫn như cũ không dám động, chẳng lẽ đối phương chính là người hai nhân cách trong truyền thuyết? Cậu chần chờ một lát mở miệng: “Hạo ca…”
Họng súng nháy mắt lại chận lên ấn đường cậu, Lăng Lang không chút nghi ngờ đối phương sẽ không do dự mà bóp cò.
"Ai cho phép ngươi gọi như vậy?" Họng súng ép xuống.
"Phong gia, " Lăng Lang vội vàng sửa lời, lúc này mới khiến thần sắc Phong Hạo dịu đi một chút.
Phong Hạo lấy quần áo bên giường choàng lên người, lập tức ly khai phòng ngủ, trước khi đi còn lạnh lùng bỏ lại một câu, "Chú ý thân phận của ngươi."
Sau một tiếng mở cửa phòng thật mạnh, gương mặt chiếu gần của Lăng Lang hiện ra trên màn ảnh, bất an, nghi hoặc, ủy khuất, tất cả tràn ngập trên gương mặt trẻ tuổi.
Cảnh quay hôm nay của Lăng Lang đã hoàn thành hết, khúc sau còn một đoạn ngắn Phong Hạo đơn diễn tại phòng tắm.
Loại cảnh quay nội tâm, không có lời thoại, không có đối thủ chính là khảo nghiệm lớn nhất năng lực biểu diễn của một diễn viên, diễn nhiều quá thì khoa trương, đơn giản quá thì như khúc gỗ, cần có năng lực nắm bắt rất mạnh mới có thể cân nhắc cho vừa vặn.
Phong Hạo mở khóa, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, hắn nháy mắt rùng mình một cái.
Lăng Lang đứng ngoài kinh ngạc phát hiện, hơi nước dâng lên trong không trung, nhưng Phong Hạo lại dùng nước lạnh.
Hắn cứ đứng dưới vòi sen không nhúc nhích, cả người giống như đã hóa thành pho tượng không có cảm giác.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, từng tia nước nhỏ tưới trên mặt hắn, thay cho nước mắt rơi xuống trên sàn, người nam nhân này chắc chắn sẽ không khóc, nhưng mỗi người đều nhìn ra được nỗi bi thương sâu không thấy đáy của hắn.
Khi đến đoạn cuối cảnh quay, Phong Hạo chống hai tay lên vách tường phòng tắm, cúi đầu, hầu kết động đậy một chút.
Hắn đột nhiên mở mắt, ngay sau đó hung hăng nện một đấm vào tường, hoa lệ đặt dấu chấm kết thúc cảnh quay.
Nghe được thanh âm của đạo diễn báo thông qua, Lăng Lang theo bản năng bước một bước về phía trước, nhưng rất nhanh dừng lại, có nhân viên công tác từ phía sau anh vội vàng chạy tới, đem khăn tắm choàng lên người Phong Hạo đã muốn lạnh đến mức đôi môi tái xanh.
Lăng Lang hướng phòng tắm liếc mắt một cái, trên tường mơ hồ lưu lại vết máu màu đỏ sậm, kia hiển nhiên không phải kiệt tác của tổ đạo cụ.
Sau khi Phong Hạo rời đi, Lăng Lang hất mặt ra dấu, Phong Hạo hiểu ý, cùng anh trở lại phòng nghỉ.
Lăng Lang lấy ra hòm thuốc mượn từ chỗ trợ lý, khóa cửa, tự tay bôi thuốc cho Phong Hạo.
Phong Hạo ung dung ngồi, nhìn xuống mặt Lăng Lang đang thành thạo thao tác trên mấy chai thuốc sát trùng, "Kỹ thuật xử lý vết thương của anh rất thuần thục." �
“Lúc tôi chưa có trợ lý,” Lăng Lang dừng một chút, “Người khác không dám đến gần, người đại diện lại tay chân vụng về, khi quay phim bị thương chỉ có thể trông cậy vào chính mình.”
Phong Hạo ba đốt ngón tay đều bị ngoại thương, có thể thấy được một quyền kia hạ xuống có bao nhiêu ngoan. (tàn nhẫn)
Lăng Lang cẩn thận xử lý tiêu độc cho miệng vết thương, thản nhiên bôi lên một lớp thuốc mỡ.
“Xong rồi,” Lăng Lang xử lý hoàn tất, vừa định đứng lên, ngẩng đầu liền vừa vặn chạm đến tầm mắt Phong Hạo.
Phong Hạo từ trên cao nhìn xuống anh, ngọn đèn trên đầu hắt ánh sáng lên mi mắt, đem thất tình lục dục nơi đáy mắt giấu trong bóng ma, biểu tình thanh lãnh vô hình trung lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Lăng Lang lẳng lặng nhìn lên hắn một lát, đem tay của đối phương đưa đến bên môi, thành kính hạ xuống một nụ hôn.