Hôm nay là ngày Dĩ Hân đi làm. Do quán đóng cửa để sửa, nên nó nghỉ
khá lâu. Nó cũng nôn nao muốn đi làm lắm rồi. Có điều khi nó thông báo
với Minh Nhật, hắn lại càm ràm:
– Ở quán đấy có một thằng thích em đúng không?
Dĩ Hân nhíu mày:
– Người đó hơn mình 2 tuổi đấy! Và anh ấy tên Hạo Thiện Ngôn!
Hắn lại thở dài, lườm lườm nhìn lên bầu trời, giọng nghe rõ nhõng nhẽo:
– Nhưng mà em chả đề phòng cái tên đó gì cả!
Nó chớp chớp mắt một lúc, mỉm cười khẽ:
– Ghen à?
Hắn đỏ bừng tai, mà giọng vẫn cố bình thản:
– Ai ghen chứ, chỉ là em giờ đâu còn Alone nữa, phải cảnh giác hết mức đi!
– Rồi em biết rồi! – nó cười lớn, giọng cười trong trẻo vang khắp sân trường đầy nắng
—–
Tại quán Hồn
Không gian mới tu sửa trở nên rộng rãi hơn và thoáng mát hơn. Vẫn là
cái nét khá cổ kính nhưng đáng yêu đó, khách hôm nay có vẻ rất đông,
người vào ra nườm nượp, nó thấy vui lạ lùng. Thay nhanh bộ đồng phục, nó định bước ra ngoài thì gặp anh đang đi vào trong. Anh nhìn nó mỉm cười:
– Chào em, lâu rồi không gặp!
Nó cũng nhẹ nhàng:
– Vâng!
Rồi đi thẳng, anh thở dài. Lại để đầu óc bay lên chín tầng mây, tin
nhắn điện thoại rung lên, vội mở máy, một nụ cười ấm áp lại hiện lên
môi.
—–
Nó đang rất thích thú với sự trở lại này. Nhưng có một chuyện nó
không nghĩ tới là hắn sẽ tới đây. Minh Nhật bước vào với bộ trang phục
xuống phố trông rất teen, áo phông trắng quần đen đơn giản mà còn lấy
thêm quả mũ đầy gai đội lên đầu. Trong không gian nơi đây thì hắn thật
sự chẳng hợp một chút nào hết. Nó sầm mặt. Và thêm một điều đã hoàn toàn phá hỏng tâm trạng của nó: hắn đi vào thì bọn con gái cũng nhìn theo
đến đó!
Hàng chục cặp mắt nhìn như muốn đốt cháy hắn, thế mà hắn còn cười nhẹ vẻ ra dáng hoàng tử, xong còn nháy mắt đủ kiểu, ngồi vào một góc và bây giờ mới ngó đến nó. Dĩ Hân có cảm giác nó đang rất ngứa tay…
Minh Nhật thấy nó ở đằng xa, lại chợt nhớ lần đầu tiên gặp nhau. Hắn
thấy nó trong bộ đồng phục đáng yêu, dáng mảnh mai và rất đặc biệt. Chỉ
có trời mới biết lúc đó hắn đã thấy thích nó rồi!
Nó nhìn mặt hắn, và có thể tưởng tượng ra ngay hắn đang nghĩ cái gì.
Lại nhớ cái lần đầu tiên gặp nhau chứ gì, nhìn khuôn mặt môi nở nụ cười
nhưng mắt lại lơ đãng thế kia làm nó chỉ muốn vả hắn vài phát cho sướng
tay, cái ngày hôm đó, nó … đã rất BỰC!!
Thế là nó liền giơ cái mặt nhẹ nhàng mà không cười đặc trưng của mình đến bàn hắn, nhỏ nhẹ:
– Anh dùng gì ạ?
Hắn chớp mắt trở về thực tại, a, là nó kìa. Hôm nay hắn ở nhà thấy
rất không yên tâm, nó mà bị người ta cướp mất thì hắn sẽ biết làm sao,
bình thường đâu có xa nhau, vậy là hắn đến đây, quyết tâm đợi nó làm
xong sẽ đưa về thẳng nhà, không cho ai động vào!
Minh Nhật cười vui vẻ:
– Cho anh li cà phê không đường nhá!
Dĩ Hân vẫn rất bực mình nhưng vẻ ngoài lại bình thản, được rồi. Nó
quay vào trong, pha cà phê tự tay mình. Chỉ trong chốc lát, nó rất vui
vẻ đi ra với cốc cà phê trong chiếc chén đẹp đẽ mang đến bàn hắn, nhẹ nở nụ cười ngọt:
– Mời anh!!
Minh Nhật thấy nó tươi vậy cũng rất thích:
– Cảm ơn!
Đưa cốc cà phê lê uống, hắn mở to mắt, định có ý phun ra ngoài, nhưng nó vẫn còn ở đây:
– Cà phê do em tự tay làm, có ngon không?
Hắn nhắm mắt cố gắng uống cạn như kiểu uống thuốc, đặt mạnh cốc xuống bàn, hắn quệt miệng:
– Ngon, ngon lắm!
– Vậy thì em vui rồi! Thôi em đi làm việc đây!
Hắn chờ nó đi khuất mới ho sặc sụa, trời ơi, cà phê kiểu gì đây, gọi
cà phê không đường, nó dường như cho cả tấn muối kết hợp với tạ đường
vào đấy ấy! Ôi cái vị! Mặn ngọt đắng! Hắn lè lười, thở như ch*. Đầu óc
khá quay cuồng…
—–
Nó làm việc cả buổi, cũng chưa ra thăm hắn lần nào. Đến khi tan ca
làm, Dĩ Hân thay quần áo rồi ra chỗ hắn ngồi. Nó khá giật mình khi thấy
hắn nằm xuống bàn, xung quanh là một đống các cô gái tay cầm điện thoại
chụp lia lịa. Cảm giác vui vẻ lại biến mất, mặt nó bất giác sầm lại. Cầm điện thoại gọi cho hắn, tiếng chuông rung lên, hắn vẫn nằm đó chẳng có
dấu hiệu bắt máy. Nó bực mình nghĩ:”Được gái bu nên sướng quá không
nghe luôn?”
Nó đành phải xông vào đám đông kia, và phát hiện ra hắn đang làm sao. Khuôn mặt trông mơ màng như phê thuốc, mái tóc nâu hơi rối, đôi mắt trở nên long lanh đến lạ. Mặt hắn bây giờ như thể một chú cún lười biếng
ấy. Nó nhìn cũng phải hơi đỏ mặt. Bất giác đôi mắt hắn chuyển động đến
gương mặt nó, trên môi nở nụ cười tươi rói, giọng nói cất lên nghe nũng
nịu thấy rõ:
– Dĩ Hân! A Dĩ Hân của anh! Anh nhớ em quớ!!!
Rồi hắn bật dậy ôm nó.Nó lúng túng không biết làm sao, đám con gái
bao quanh lũ lượt há hốc mồm. Nó ngượng chín mặt, vỗ vào lưng hắn:
– Phải ra khỏi đây đã!
Hắn ngoan ngoãn dứt ra, cười toe toét:
– Vợ muốn gì anh cũng làm tất!!
Dĩ Hân càng đỏ, tựa như muốn rực cháy, dắt hắn ra khỏi quán cafe,
tiếng xì xào xung quanh quán vang lên làm nó càng muốn đào lỗ chui
xuống. Nó dắt hắn đến công viên gần đó, tìm một bãi cỏ rộng rãi không có người và lộng gió, nó mới kéo hắn ngồi xuống. Mặt hắn lúc này đỏ hơn
trước, miệng cũng cứ nhoẻn cười như người điên. Nó lắc đầu, chợt nghĩ,
chẳng nhẽ hắn bị sốc đường?? Nó hỏi hắn:
– Anh đã cố uống cốc cà phê đó à?
Hắn mở to mắt, khuôn mặt hệt trẻ con:
– Em làm mà không uống hết là quá phí phạm!!
Nó bật cười, sao có người lại ngốc đến thế?? Hắn bất chợt lao đến, đẩy nó ngã xuống cỏ, nó giật mình:
– Anh sao đấy?
Hắn cúi xuống hôn nó, cảnh tượng đúng chuẩn mờ ám quá! Nó bị hôn đến
khi ngạt thở mới được buông. Hắn ngã xuống người nó, thân hình to lớn đè lên người làm nó cảm thấy buồn cười. Dĩ Hân lay hắn mãi hắn cũng vẫn
yên lặng. Nó tự nhiên lo nhìn kĩ, phát hiện ra là đang ngủ. A! Thật là!! Nó không biết từ lúc nào đã mỉm cười, thôi hắn cũng mệt rồi! Uống cốc
cafe đó mà trụ được đến giờ cũng giỏi thật!
Nó nằm trên bãi cỏ, đẩy hắn nằm sang bên cạnh. Ngồi cạnh hắn ngắm
nghía lung tung, mắt hắn chợt mở, nhìn nhìn một lúc giơ tay kéo nó ôm
vào lòng rồi ngủ tiếp một cách ngon lành. Nó trợn mắt, hắn ăn gì mà bạo
giữ vậy? Nhưng mà trước đó hắn đã bạo lắm rồi! Haizzz Thôi kệ, nó mỉm
cười. Không gian tĩnh lặng, mùi hương bạc hà thoang thoảng, mùi hương
đúng như lần đầu gặp nhau, nó cảm thấy yên bình, rồi ngủ lúc nào không
hay…….
******
8/3
8/3 chúc chị em đều khỏe mạnh, xinh đẹp và thành công hơn! Chị em
chúng ta không hề thua kém bọn đàn ông con trai, phải cố lên! Hôm nay au đã có ngày 8/3 khá vui, nhưng lại có tâm trạng để viết một chương phụ
….
—–
Ngày 8/3? Là ngày gì vậy? Khả Dĩ Hân nghe loáng thoáng bọn con gái cứ nói chuyện nghe có vẻ háo hức lắm. Sau một thời gian, nó hiểu rõ đó là
ngày Quốc tế Phụ nữ. Thì sao chứ, nó vốn không có khái niệm đó một chút
nào. Bọn con gái thích thú nói chuyện với nhau về việc bố sẽ tặng mẹ ra
sao, mẹ sẽ đón nhận như thế nào, nó lơ đãng nhìn vào một trong đứa béo
nhất, đang luôn mồm khoe mình sẽ làm gì. Tặng quà cho mẹ? Nó có cảm giác thế nào nhỉ? Thấy bố tặng quà cho mẹ? Sẽ ra sao? Nhưng rồi nó cũng phủi đi ngay cái ý nghĩ đó, bố mẹ nó, hai người đó, nếu đã yêu nó, thương
nó, đã không bỏ nó mà đi rồi!
Trở lại khuôn mặt u buồn, một đứa trẻ lớp 5 đáng nhẽ phải có khuôn
mặt vô lo vô tư, đôi mắt hồn nhiên và môi luôn nở nụ cười, nhưng mà Dĩ
Hân lại không hề như vậy. Đôi mắt u buồn khó tả, khuôn mặt lạnh băng,
trong trái tim từ lâu đã không tin vào tình yêu thật sự. Một cô bé đã
nhận được cú sốc quá lớn như vậy, đối với nó, đã làm tổn thương sâu sắc
đến tâm hồn.
Đến ngày 8/3, bà ngoại nó mua về một cái bánh gato khá to, vui vẻ:
– Hôm nay bà cháu ta tự thưởng cho mình thôi!
Nó nhìn bà, rồi lại hỏi:
– Ông đâu rồi hả bà?
Bà chợt ngưng cười, có vẻ buồn buồn:
– Ông vẫn phải làm trong xưởng chưa về con ạ!
Thế là bữa sáng chỉ có hai bà cháu, ăn trong im lặng, cái bánh chợt
đắng ngắt. Nó lại đến trường. Xung quanh có nhiều cặp mẹ đưa con đi học, tiếng cười vui vang khắp sân trường, trái tim nó lại lạnh ngắt, cúi mặt không dám nhìn lên đi thẳng vào trong trường.
Vào lớp, cô giáo vui vẻ nói:
– Hôm nay, cô sẽ hướng dẫn các em cách làm thiệp tặng người mẹ, người bà của mình nhé!
Nó đờ đẫn, tặng bà được sao? Vậy mình sẽ làm!
Nó bắt tay vào công việc trong lặng thầm, chỗ ngồi cuối lớp khuất
bóng, nó có thể tự do làm mọi thứ! Dù xung quanh ai cũng làm cho mẹ,
nhưng giờ nó đã có người để tặng, nó …. có lẽ không cô đơn đến vậy!
Nắn nót từng nét chữ, Dĩ Hân như hạnh phúc hơn, nếu mang về tặng bà,
bà sẽ thích phải không? Nó nghĩ vậy càng vui vẻ, khuôn mặt rạng ngời
hơn. Giờ ra chơi, nó cất cẩn thận vào trong cặp rồi đi xuống canteen mua cái bánh ngọt.
Đến lúc lên lớp, nó thấy cặp của mình bay lên bục giảng, sách vở mỗi
nơi một thứ. Và bọn con trai trong lớp đang xúm xít lại đọc to từng dòng chữ của nó trong tấm thiệp. Đọc xong, bọn chúng cười vang, một đứa con
trai nọ giả giọng nghe quan tâm:
– Cậu không có mẹ để tặng sao? À, đúng rồi, mẹ cậu đã bỏ cậu mà đi mà!
Cái tin bố mẹ bỏ nó đã lan ra khắp trường, đi đâu họ cũng xì xào,
người lớn nhìn nó với ánh mắt thương cảm, bạn bè đồng trang lứa không ai chơi với nó. Những bạn cùng lớp hay lôi nó ra làm trò cười chỉ vì muốn
thể hiện ta đây có bố mẹ. Mắt nó dần tối sầm, đôi mắt saphia xanh sắc
lạnh, trở nên lạnh lùng vô cảm, trái tim… lại thêm lần nữa nguội lạnh.
Nó tiến lên nhặt sách vở cho vào cặp, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp.
Bọn con trai trong lớp gọi với theo với tiếng cười nói.
Đầu óc nó trống rỗng, nó lẻn ra ngoài đường. Nó trốn học. Đây là lần
đầu tiên nó làm vậy, từ lâu, tuy bị bạn bè trêu đùa, chọc phá, nó cũng
tự hứa với mình rằng dù chuyện gì cũng không bỏ học, tiền lương hưu của
ông bà đều là dành cho nó ăn học. Nó phải biết trân trọng. Nhưng đến
ngày hôm nay, nó đã không thể chịu được…
Đi ra công viên, nơi xa nhất mà nó có thể tới, trời trong xanh quá.
Nó chọn một cái ghế ngay dưới gốc cây, che phủ mọi vật xung quanh. Và
ngồi đó, trong im lặng, nó nhớ đến ngày nó biết bố mẹ nó đã làm gì, đến
ngày mà ông chạy ra đỡ nó trong lấm lem bùn đất, nhớ đến nụ cười của ông bà, nhớ đến khuôn mặt buồn buồn của bà. Rồi một giọt trong suốt lăn
xuống đất, nó chịu đựng thật giỏi, mới học lớp 5 thôi, nhưng sức chịu
đựng của nó quá tốt. Từ quãng đường đó đến đây, nó không thể khóc, bởi
nó hứa là không bao giờ được yếu đuối, chỉ có khi ở một mình, nó mới có
thể nhẹ nhàng nức nở. Một giọt đã rơi sẽ có giọt tiếp theo…
Nó nấc lên, nó muốn gặp bố mẹ. Nó muốn nhìn thấy họ dù chỉ một lần,
nó muốn một thứ gọi là tình yêu thương của bố mẹ… Khuôn mặt đáng yêu đẫm nước mắt…
Chợt có một cậu con trai chui tọt vào cái cây, lạ thật, nơi đây rất
ít ai biết. Cậu con trai có mái tóc xoăn và đôi mắt nâu to tròn, ngó ngó ra ngoài một lúc, cậu mới thở phào. Nó nhìn chăm chú cậu ta, rồi cậu ta chợt quay lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên, khuôn mặt dần trở nên đỏ, lúng túng:
– Xin …lỗi đã làm phiền!!
Rồi định chạy ra ngoài thì nó gọi:
– Không sao đâu!
Cậu bé nhìn khuôn mặt của nó, ngây ngô:
– Cậu khóc à?
Nó gật đầu. Cậu chạy lại ngồi xuống ghế với nó:
– Sao vậy?
– Buồn!
– Tại sao lại buồn?
– Vì nhiều chuyện!
– Nhiều chuyện gì thế?
Nó chợt cảm thấy hối hận, sao lại gọi cậu ta lại nhỉ?? Thì cậu bé cười tươi với nó:
– Có nhiều chuyện cũng không sao đâu, nhìn này!
Trong tay cậu bé là một bông hoa hồng màu tím lấp lánh sương.
– Hoa hồng này rất quý, mình phải tìm mãi mới thấy được đó!
Nó nhìn rất thích thú, bông hoa đẹp quá!! Nó cũng muốn có, nhưng mà là cậu ấy tìm ra nên chắc không được đâu. Cậu bé lại nói:
– Nếu cậu thích mình sẽ cho cậu!
– Thật sao?
– Uk, vì bông hoa này sẽ giúp cậu xóa tan nỗi buồn!
Cậu bé đưa bông hồng tím cho nó, rồi mỉm cười rạng rỡ:
– Mình là Gia Minh Nhật… Rất vui được làm quen!!
Nó nhẹ cười, bao đau buồn đã tan hết, nó hơi đỏ mặt:
– Khả Dĩ Hân.