Dĩ Hân bỏ đi mặc cho tiếng gọi của hắn. Minh Nhật vừa lắc đầu vừa
cười, nó đã biết ghen rồi sao? Hắn trong lòng thấy rất vui, chỉ là phải
đi dỗ dành ngon ngọt nó cái đã chứ chỉ?
Hắn chạy thật nhanh đến chắn trước mặt nó:
– Dĩ Hân, giận anh sao?
Nó lạnh lùng quay đi, đứng khoanh tay dậm chân:
– Tôi đâu có quyền giận anh!
Hắn gãi đầu gãi tai một lúc: “Thế này là giận rồi còn gì nữa! Vậy là lại phải dùng biện pháp rồi!”
Hắn bước đến gần, kéo tay nó ngã vào lòng mình, ôm chặt. Dĩ Hân cũng
khá bất ngờ, nhưng nó cũng chẳng vùng vằng. Nằm yên trong lồng ngực ấm
áp của hắn một lúc, tâm trạng nó dần ổn định lại, hương thơm bạc hà mát
dịu quẩn quanh cánh mũi, nó …. thích mùi hương này!
Hắn thấy nó có vẻ bình tâm, thế là đã thành công rồi nhỉ! Hắn khẽ cười, trêu nó:
– Anh quyến rũ vậy sao?
Nó giật mình, đẩy hắn ra, cau mày nói nhỏ:
– Còn lâu!
– Thôi mà, hết giận rồi chứ! – hắn véo nhẹ mặt nó
Dĩ Hân im lặng, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Thế Thục Khuê Nhi là ai vậy?
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, quả nhiên là nó thắc mắc:
-Là em gái kết nghĩa!
– Anh ngu ngơ đến mức không biết người ta thích mình?
– Ơ.. thì trước nay anh đều chỉ coi nó là em gái thôi mà! – hắn lúng
túng, đúng là hắn không để tâm quá thật, thấy sao thì vậy thôi
Nó lắc đầu nhẹ, có vẻ như kiểu bất đắc dĩ. Rồi đi đến xoa đầu hắn như kiểu người lớn với trẻ con vậy. Tóc nâu của hắn mềm mượt, xoa sướng
không chịu được, nó cảm thấy vô cùng khoan khoái, hồi xưa ông bà rất
thích xoa đầu nó, có lẽ là vì cảm giác như mình thật to lớn, hơn hẳn
người ta, còn ở đây, dù gì nó cũng là con gái, hơn hẳn về mặt tình cảm
là cái chắc.
Hắn cứ để nó xoa đầu, mặc dù hắn cao hơn nó, nên nó phải kiễng lên
mới có thể xoa được đầu hắn. ”Minh Nhật cúi xuống cho Dĩ Hân xoa đầu” –
tít báo của trường TK với hình ảnh lớn bé đứng sát nhau dưới ánh nắng
mùa thu nhè nhẹ, quang cảnh lãng mạn vậy đó!!
—–
Trong lớp học
– Xin giới thiệu với các em, hôm nay có bạn học sinh mới! Em vào đi! – cô giáo vừa vào lớp đã lên tiếng
Một cô bé với mái tóc đen dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn bước vào, đứng trên bục giảng với một giọng nói ngọt ngào như đường:
– Xin chào mọi người, mình là Thục Khuê Nghi! Từ nay mong mọi người giúp đỡ!
– A! Là cô ta!
– Phải rồi! Ngang nhiên lên đòi khai chiến với Dĩ Hân cơ mà!
– Gan phế nhỉ!
Cả lớp sôi nổi bàn tàn. Khuê Nghi chỉ mỉm cười nhẹ, rồi đi xuống ngồi tự nhiên bên cạnh hắn, và hắn hiện tại đang ngồi bên cạnh nó! Cả lớp
lại ồ lên, có vẻ phấn khích.
– Sắp có trận hay xem rồi!!
Nó liếc nhẹ cô gái vừa ngồi xuống đã ôm lấy cánh tay hắn. Nhếch mép
cười lạnh, hắn nhìn mà chỉ lo nó lại giận. Nhưng mà lần này nó làm như
không nhìn thấy cô ta, nhẹ nhàng chỉ vào bài tập đang giảng dở nói với
Minh Nhật:
– Bài này anh hiểu chưa?
Hắn cũng rất phối hợp:
– A, bài này thì hiểu rồi! Thế còn chỗ này nữa?
– Ừm, chỗ này phải giải….!
Và cứ như thế, hai người trò chuyện vui vẻ mà không hề để mắt đến cái quả ngồi cạnh đang cực kì sôi máu. Khuê Nghi gào lên:
– Này! Hai người coi tôi như không khí à!
Vẫn chỉ có tiếng nói chuyện rù rì thân mật, cô ta lại hét lên với giọng điệu chua lòm:
– Vô duyên vừa vừa thôi ả kia!!
Dĩ Hân chợt ngước lên nhìn vào cô ta, sau đó lại quay đi lơ đãng nói:
– Sao em cứ nghe thấy tiếng chó sủa ở đâu vang khắp lớp ý nhỉ?
Hắn bịt miệng cười. Những người còn lại thì cười sặc sụa. Khuê Nghi thì tím tái mặt mày!
– Cô … cô.. dám??
Vung bàn tay định tát nó, nó nhìn vào cô ta, đôi mắt xanh trở nên sắc lại. Hắn nhanh tay giữ lại cánh tay định vung lên kia. Dĩ Hân khẽ cười:
– Ngồi đây đã bị ô nhiễm quá rồi, mình ra sân học cho đỡ ồn ào anh nhỉ?
– Cũng được, ta xin cô giáo rồi đi thôi!
Đứng lên nhẹ nhàng, nó uyển chuyển lên xin phép cô giáo rồi kéo anh
ra khỏi phòng, không thèm liếc lấy cái nơi ”phát ra tiếng chó sủa” kia
nữa!
—–
Lâu quá không viết, thật sự khá nhàm. Các bạn hãy thông cảm cho au nhớ!!!:'(((