Đắng Lòng

Chương 89: 89: Còn Nhiều Giấy Ly Hôn





Cố phu nhân trở về nhà, nét mặt tươi tỉnh hơn mọi khi.
Làm gì cũng cười, bà vừa đan khăn quàng cổ vừa ca hát.
Buổi trưa, Cố Kiểm Thiêm trở về thấy tâm trạng của vợ mình hiếm khi được vui vẻ như vậy.

Ông ta đưa tay lên nới lỏng cà vạt, sau đó nằm xuống giường.
Mắt nhắm lại, bên tai nghe những câu hát của Cố phu nhân.
“Hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Cố phu nhân giật mình, ngoảnh đầu lại, thấy một người nằm ở trên giường.
“A, ông về rồi sao?”
Cố Kiểm Thiêm khẽ ừ một câu, mở mắt liếc nhìn cuộn len đang đan dở trong tay bà.
“Bà đang đan thứ gì đó?”
Cố phu nhân nhìn xuống thành phẩm của mình, trái tim bỗng ấm áp lạ thường, mỉm cười hạnh phúc.
“Tôi đang đan khăn quàng cổ cho con gái!”
“Hai đứa nó lớn rồi, mấy thứ xa xỉ như này cũng không cần đến đâu!
Cố phu nhân lắc đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Không! Tôi không đan cho hai đứa!”
“Ngoài hai đứa chúng nó ra, bà còn có đứa con nào khác sao?”
“Đúng vậy!”
Cố phu nhân không một chút do dự gì mà nói ra tất cả sự việc: “Tuy không phải do tôi sinh ra, nhưng trái tim tôi mách bảo tôi phải nhận nuôi con bé!”
“Hửm, bà vẫn khăng khăng đòi nhận nuôi con bằng được sao? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghĩ đến chuyện đó? Với lại bà không biết hiện tại Cố gia sắp bị phá sản rồi, vậy mà vẫn còn rước nợ vào người!”
Dẫu biết trong gia đình không ai chịu ủng hộ quyết định của mình, Cố phu nhân không bận tâm đ ến điều đó, bà cũng muốn một lần hoàn thành chấp niệm của mình.
Cố phu nhân thở dài, ôm chiếc khăn quàng đang còn đan dang dở vào trong lồ ng ngực, hai mắt nhắm lại mà hồi tưởng.
“Cho dù đã đến tuổi già, nhưng tôi vẫn muốn có một đứa con riêng!”
Nói xong, Cố phu nhân mở mắt ra, nhìn về phía chồng mình.
“Ông à, thật tình tôi không lỡ để đứa trẻ đó cô đơn một mình.


Mặc dù con bé đã hai mươi bốn tuổi, nhưng trong bụng nó còn có một sinh linh bé bỏng.

Đứa trẻ đó thật tội nghiệp! Chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi mà đã phải trải qua cuộc hôn nhân trăm đắng ngàn cay như vậy!”
“Cùng là phụ nữ với nhau, tôi không thể nào nhìn đứa trẻ đó sống trong bơ vơ một mình.

Dẫu biết là người thực vật không có hi vọng tỉnh dậy trong thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi tin chắc một điều, với tình cảm thiêng liêng của mẫu tử, vào hơi thở cuối cùng, con bé nhất định sẽ sinh đứa bé ra một cách an toàn.”
Cố Kiểm Thiêm một bên nghe những lời nói tràn đầy ý hạnh phúc của vợ mình, một bên day day hai bên thái dương, trong lòng cảm thấy phiền toái vô cùng.
“Bà không cảm thấy phiền phức sao? Ai lại đi nhận nuôi một đưa thực vật! Đã thế nó chẳng sống được bao lâu nữa! Bà thừa tiền sao? Nếu như thừa tiền thì mang số tiền đó đi trả nợ nần chồng chất của Tiêu Tiêu đi!”
Cố phu nhân không có gì gọi là ngạc nhiên mấy trước phản ứng mãnh liệt của chồng mình.

Mặc dù từ lúc kết hôn đến giờ, có rất nhiều lần bà hỏi ý người có quyền lực lớn nhất trong nhà về vấn đề nhận nuôi con, nhưng đều bị từ chối một cách phũ phàng.
Rõ ràng trước khi kết hôn, Cố Kiểm Thiêm có nói không bận tâm đ ến việc sinh con, nếu như bà muốn có thể nhận nuôi con.

Nhưng đó chỉ là lời nói suông, Cố gia tuyệt đối không bao giờ đồng ý việc rước con hoang bên ngoài về nuôi nấng.
Nhiều lần Cố phu nhân đã dùng hết lời lẽ thuyết phục, nhưng điều bị quở trách.

Cố lão phu nhân còn nói, nhà đã có hai con vịt trời rồi, không muốn rước gắng nặng bên ngoài về.
Cố phu nhân đã từng nghĩ đến việc ly hôn, nhưng Cố Kiểm Thiêm lợi dụng điềm yếu của gia đình bà, ép buộc bà phải từ bỏ việc nghĩ đến nhân nuôi con.
Bất đắc dĩ, Cố phu nhân đành phải nghe theo.
Nhưng xui xẻo thay, người thân cuối cùng của Cố phu nhân đã rời xa cõi đời này, chỗ dựa vững chắc nhất của bà giờ chỉ còn biệt thự Cố gia.
Nếu như vẫn còn cứng đầu, Cố phu nhân sẽ không có nơi nương tựa.
Vì thế trong suốt mười mấy năm qua, dựa vào tài thiên phú đan len của mình, Cố phu nhân kiếm được một số tiền tiết kiệm lớn, đủ để nuôi sống bản thân mình về già.


Nếu như vào một ngày nào đó bệnh già đột nhiên tái phát, không một dấu hiệu báo trước mà từ trần, số tiền tiết kiệm đó sẽ được cho vào quỹ từ thiện của Nhà nước.
Dù có chết, số tiền tích góp đó Cố phu nhân tuyệt đối không để cho người chồng không chung thuỷ, tính ăn chơi sa đoạ kia có được, thậm chí tập đoàn của ông ta có rơi vào tình thế phá sản đi chăng nữa, một hào bà quyết không bố thí cho.
Nếu như lần này còn phải lắng nghe những lời nói nặng nhọc, Cố phu nhân sẽ quyết định từ bỏ danh phận trong gia đình này, giải thoát cuộc sống tự do của mình, đi tìm lấy hạnh phúc màu hồng cùng với người con nuôi.

“Tôi không phiền phức một chút nào hết!”
Cố phu nhân nhẹ nhàng đặt chiếc khăn quàng vào giỏ len, bà rời khỏi ghế ngồi, tiện tay với lấy tách trà đã nguội lạnh, đi đến bên hiên cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, hít một hơn thật sâu, sau đó thở ra, tay cầm tách trà đưa lên nhấp một ngụm lớn.
“Mặc dù mấy chục năm qua làm mẹ của hai đứa con gái của ông, nhưng tôi vẫn chịu mọi sự sỉ nhục của mẹ!”
“Ông cũng biết mà, lúc đó chính ông quỳ xuống van nài tôi kết hôn với ông.

Ông còn hứa, sau khi kết hôn, ông sẽ cùng tôi đến trại trẻ mồ côi, nhận nuôi một đứa trẻ kháu khỉnh.”
“Ông biết tôi thích trẻ con vô cùng, vậy mà ông không chịu đứng về phe của tôi.

Ông một mực luôn nghe theo những yêu cầu khắc khe của mẹ, cũng lạnh nhạt dần với tôi!”
“Tôi biết tôi là một người phụ nữ vô dụng, chỉ có thể giúp ông thoả mãn được d*c vọng nhưng không thể sinh cho Cố gia một người con trai để nối dõi tông đường.”
“Chính vì thế mà ông nghe theo đề nghị oái ăm của mình, tuy không có năm thê bảy thiếp, nhưng ông lại đào hoa, luôn gian gian díu díu hẹn hò với những cô nàng trẻ đẹp quyến rũ, tìm ra một người có sinh một thằng con trai cho ông.”
“Hai mươi mấy năm qua, số tiền ông đầu tư vào gái gú cũng đã kiệt rồi! Công ty sắp sửa phá cộng thêm tiền nợ chồng chất mà con gái út gây ra, ông không một chút do dự nào, liền đem Tiểu Doãn ra làm công cụ trao đổi tiền bạc.”
“Tôi biết tôi không hề có tiếng nói trong gia đình này, nhưng ép người quá không có tốt đâu!”
Cố Kiểm Thiêm vùng dậy, mặt cau mày có gắt gỏng.
“Nói lan man nhiều lời từ nãy đến giờ, rốt cuộc đó cũng chỉ là một lời biện minh cho lý do bà tự ý quyết định quyền nhận nuôi, mang dã thú từ bên ngoài về!”
Cố phu nhân nhếch môi nở nụ cười chua đầy chua xót, hai tay bà vịn trên lan can, đem lưng đối diện về phía Cố Kiểm Thiêm.
“Đúng! Có chết tôi cũng giữ nguyên quyết định muốn nhận nuôi con!”
“Bà…”
Không để cho Cố Kiểm Thiêm nói hết câu, Cố phu nhân xoay người lại, lên tiếng ngắt lời ông ta.

“Ông phản đối cũng vô ích thôi! Giấy ly hôn tôi đã để sẵn trong ngăn kéo tủ! Chỉ cần ông nói thêm vài câu phản đối nữa, lập tức tôi sẽ kí vào đơn ly hôn!”
Cố Kiểm Thiêm ngửa mặt lên cười lớn, sau đó hét vào mặt bà: “Ly hôn? Bà nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
Nói xong, ông ta đi về phía tủ đầu giường, tìm trong tất cả ngăn kéo, cuối cùng tìm ra được tờ giấy ly hôn mà Cố phu nhân đã chuẩn bị sẵn.
Trong lòng ông ta tức tối vô cùng, giận dữ xé rách tờ giấy đó thành trăm mảnh.
Cố phu nhân cũng không thèm để tâm đ ến tính kiêu ngạo của người chồng ích kỷ này, bà nhún vai, tỏ vẻ bất cần đời.
“Tuỳ ông! Kí hay không kí tôi không bận tâm đ ến! Cùng lắm tôi sẽ ly thân, đi tìm cuộc sống của riêng mình! À phải rồi, tôi không chỉ có duy nhất một tờ giấy ly hôn đó đâu, tôi còn có hơn trăm tờ nữa, ông có cần tôi đem ra để cho ông xé nữa không?”
“Hừ, bà nghĩ có thể bước chân ra khỏi Cố gia sao?”
Cố phu nhân nhíu mày: “Ông nghĩ tôi không dám chắc!”
Ông ta không tin, kiêu ngạo đáp lại: “Đừng quên Hồ gia vẫn còn mắc nợ tôi!”
Nhắc đến món nợ mà Hồ gia nợ ông ta từ mười bốn năm trước, trong người Cố phu nhân trào trực máu nóng.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến càng khiến cho bà muốn tức điên lên, hận không thể cầm con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua con tim của tên ác quỷ kia.
Cố phu nhân siết chặt hai tay, sắc mặt trở lên u ám, đầy oán khí.
“Cố Kiểm Thiêm, vụ việc của mười bốn năm về trước, ông nghĩ có thể lừa gạt được tôi sao?”
Dường như nói trúng tim đen, Cố Kiểm Thiêm câm nín vài giây, không biết nên mở lời nói thế nào.
Vụ việc của mười bốn năm về trước, ngoài ông ta ra, tuyệt đối không có người thứ hai biết.
Vậy mà chuyện đại sự ấy, Cố phu nhân lại biết.
Mặc dù trong lòng ông ta không hề tin, nhưng nhìn vào sắc mặt của Cố phu nhân, ông ta dường như đã đoán ra sự việc đã bại lộ.
Không thấy Cố Kiểm Thiêm trả lời lại, Cố phu nhân nở nụ cười đầy châm biếm.
“Haha, phản ứng này là thế nào đây? Mới mười bốn năm mà ông đã quên nhanh vậy sao?”
Cố Kiểm Thiên toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói lại: “Cứ… cứ nói úp mở… nở như vậy… có ý gì đây…”
“Vậy ông có cần tôi phải nhắc lại không?”
Ông ta đương nhiên biết điều mà đối phương định nói.

Nhưng gia tộc của nhà họ Cố đang rơi vào bờ vực của sự bế tắc, giờ phút này ông ta tuyệt đối không thể làm những điều dại dột được.
Siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế lửa giận trong người, cuối cùng Cố Kiểm Thiêm buông bỏ một câu.
“Thôi được rồi! Chỉ là nhận một người xa lạ về nuôi thôi mà! Từ chối mãi cũng đâu có được, bà muốn làm gì thì làm, miễn sao đừng ôm nợ vào người là được!”
Cố phu nhân đương nhiên biết gã đàn ông này đang né tránh chuyện tội ác của ông ta đã gây ra trong quá khứ.


Chỉ cần gật đầu đồng ý cho bà nhận nuôi con, ông ta nghĩ sẽ bịt miệng được bà.
Vết đau không nên nhắc lại, Cố phu nhân chỉ biết an ủi lòng mình, ngước mắt nhìn về phía bên ngoài.
Bà không còn một chút hi vọng gì với ông ta nữa.
Chính vì gã đàn ông hai mặt này mà Hồ gia đã tán gia bại sản, người thân của Cố phu nhân lần lượt nhắm mắt yên nghỉ mãi mãi.
Mối thù mười bốn năm trước, Cố phu nhân nhiều lần đã lên kế hoạch thay gia tộc trả thù, nhưng đêm đêm lại gặp ác mộng, điều đó khiến cho bà không đủ dũng khí để ra tay.
Chính vì vậy, suốt bao nhiêu năm qua, Cố phu nhân như người dưng sống trong biệt thự Cố gia, chỉ có Cố Doãn Doãn luôn đối xử tốt với bà.
Nghĩ đến đứa con gái tội nghiệp trong bệnh viện, nó như là nguồn động lực lớn lao, giúp bà tự tin, yêu đời hơn.
Sức sống một lần nữa vực dậy, Cố phu nhân tiếp tục công việc đan len, đến buổi chiều, bà trích một ít tiền từ sổ tiết kiệm của mình, đi mua sẵn những bộ đồ cho trẻ sơ sinh.
Cố phu nhân đi đến bệnh viện thăm Hồ Cẩm Đào.

Y tá vừa lau qua người cho cô, thấy bà bước vào, cô ấy khẽ cúi người chào, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
Bà đặt đống đồ sang một bên, sau đó ngắm nhìn người con gái đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Người thực vật không thể nào vận động được, tránh tình trạng bị tê liệt cơ xương, Cố phu nhân xoắn tay áo lên, nắm bóp tay chân cho cô gái.
“Tiểu Đào, con phải hứa với mẹ, hãy thức dậy càng sớm càng tốt nhé con! Ngày hai mươi lăm tháng mười hai là sinh nhật lần thứ năm mươi ba của mẹ, mẹ muốn tỉnh dậy, cùng mẹ đón tuổi mới!”
Sau vài hơn hai mươi phút nắn b óp, Cố phu nhân kê ghế ngồi bên cạnh giường bệnh.

Tay vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, dấu hiệu thiếu sức sống.

Bà hơi cúi xuống, hôn lên cái trán đang bị quấn băng trắng.
“Tiểu Đào, mẹ sẽ chờ con tỉnh dậy! Con phải nghe lời mẹ, nhất định không được ngủ say quá có biết chứ? Báo bối của con chỉ còn hơn ba tháng nữa là chào đời rồi, cơ thể của con phải hoạt động thật tốt, có như vậy mới sinh bé con ra một cách thuận lợi!”
“Con gái ngoan, con nghe hiểu ý của mẹ chứ?”
“Hứa với mẹ, cố gắng kiên trì! Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, bên cạnh con đến hơi thở cuối cùng! Con không cô đơn, mẹ cũng như vậy!”
Cố phu nhân rơm rớm nước mắt, giọng nói nghẹt ngào, bao nhiêu tâm tình đều nói ra hết, dường như bà muốn cô gái nghe được nỗi cô đơn trong lòng mình, để rồi cô gái có ý trí vực dậy, thức tỉnh vào một ngày nào đó không xa.
“Tiểu bảo bối! Cháu cũng mong muốn gặp mẹ và bà ngoại, đúng không?”
Bàn tay có nếp nhăn vươn ra, xoa nhẹ vào chiếc bụng nhô cô, ánh mắt Cố phu nhân tràn đầy tia ấm áp.
“Còn hơn ba tháng nữa thôi, bà cháu mình được gặp nhau rồi! Có nôn nóng không nào? Tiểu bảo bối, bà rất mong được ẵm cháu trên tay, cùng mẹ cháu cưng chiều, chăm sóc cháu khôn lớn!”
Chỉ cần gia đình ta, ba người cùng sống hạnh phúc, như vậy là đã quá đủ rồi!.