Đắng Lòng

Chương 87: 87: Bỏ Nhà Đi Bụi





Cố Doãn Doãn sải bước chân đi vội đến trước cổng biệt thự của cô bạn thân.

Từ trong túi xách lấy ra chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình cách đây được vài hôm, bấm số gọi cho Trân Trân ra mở cửa.
Khi cánh cửa mở ra, Trân Trân khá bất ngờ khi thấy trên tay Cố Doãn Doãn kéo theo một vali đồ lớn, chớp chớp mắt nhìn cô một hồi, sau đó mới phản ứng lại mà giúp Cố Doãn Doãn chuyển đồ đạc vào trong phòng.
Sau khi để gọn đồ đạc, Trân Trân vươn vai để giãn gân cốt, đưa mắt nhìn về gương mặt buồn sầu của Cố Doãn Doãn, chép miệng nói đùa.
“Này, bạn thân yêu! Vừa về nước đã bỏ nhà đi bụi thật đấy hả?”
“Nam Cung Trân Trân, mình muốn ăn bám cậu cả đời!”
“Ô! Thật vinh hạnh cho tôi quá thưa quý cô! Vậy thì để tôi chăm sóc cho quý cô nửa đời còn lại!”
Vừa nói, Nam Cung Trân Trân nhoẻn miệng cười tươi như hoa.

Để chọc cho bạn mình vui vẻ, cô ấy vừa giả làm mặt quỷ vừa huých khuỷu tay vào cạnh sườn để được nhìn thấy nụ cười ngọt ngọt của ngày nào, nhưng Cố Doãn Doãn không có nhã hứng trước hành động mua vui của cô, mặt lạnh thở dài đầy ngao ngán.
“Đừng buồn nữa có được không? Nhìn mặt cậu cũng khiến cho mình tụt cảm xúc, muốn buồn theo cậu luôn rồi!”
Cố Doãn Doãn cảm thấy có chút phiền toái trong lòng, đưa tay lên day day hai bên thái dương, giọng nói thoát ra khỏi cổ họng có chút mệt mỏi.
“Haiz, cậu nghĩ mình có thể dễ dàng đi được ra khỏi nhà đó chắc? Mình đã xin ba qua định cư bên cậu vài hôm, bảy ngày nữa lên thớt rồi!”
Nam Cung Trân Trân ngạc nhiên trước lời nói của cô, đầu hơi nghiêng sang một bên tỏ ý khó hiểu, cố gặn hỏi thông tin.
Cái gì? Trời đất ơi! Sao mà đột ngột vậy?”

Cố Doãn Doãn nhún vai, bất lực thở dài đầy ngao ngán.
“Công ty của ba mình đang trong bờ vực phá sản! Nếu như càng để chậm chễ thì hậu quả càng khó lường!”
“Cậu đồng ý cuối tuần đến gặp Lục phu nhân sao?”
Cố Doãn Doãn gật đầu thay cho câu nói.

Cô đi đến lôi cái túi xách đựng đồ ra, lấy một cái quần thun đen dài và một cái áo thun, sau đó vào nhà vệ sinh thay đồ.

Cũng may vừa rồi cô đã mở điện thoại ra kiểm tra, lịch trình học bên nước ngoài có sự thay đổi.

Vậy nên cô đã đăng ký bảo lưu học bạ của mình.
“Trân Trân, chẳng phải cậu đang làm chủ của một nhà hàng chuyên về sườn sao?”
Nam Cung Trân Trân chớp mắt, đáp lại: “Đúng rồi! Có việc gì sao?”
Cố Doãn Doãn tỏ vẻ thất vọng, nói: “Mang tiếng là một sếp lớn của nhà hàng có tiếng, vậy mà bạn thân sau bao năm trở về không mời lấy một món trong menu?”
“Rồi rồi, biết rồi! Đói bụng thì nói thẳng luôn đi bà chúa phiền phức!
“Ai phiền phức đâu chứ!”
“Thế có đi không?”
“Đi chứ sao không?”
“Vậy thì lên đồ để đi nào!”
“Đồ này không được sao?”
Cố Doãn Doãn cúi xuống nhìn trang phục mà mình mặc trên người.
Nam Cung Trân Trân cũng nhìn theo, không ngừng đánh giá.
“Chẹp chẹp, ăn mặc quá đơn giản! Mang tiếng là bạn của chủ quán lại ăn mặt giản dị như vậy, mình bị nhân viên cười cho bẽ mặt đó!”
Cố Doãn Doãn tỏ ra phụng phịu: “Nhưng mà mình để hết đồ đẹp bên Pháp rồi!”
“Bó tay, lấy đồ của tôi đi cô nương!”
“Hihi, cảm ơn bạn tốt nha!”
Cũng may dáng người của cô và Nam Cung Trân Trân na ná giống nhau, nên khi lựa chọn quần áo cũng cùng size nhau.
Sau khi cả hai thay đồ xong xuôi, cô cùng Nam Cung Trân Trân lên chiếc xe riêng của biệt thự.

Vừa đi cô vừa kể hết toàn bộ sự việc khi nãy xảy ra trên xe cho bạn mình nghe.


Nam Cung Trân Trân nghe xong mà lòng nổi cơn thịnh nộ, cốc vào trán cô một cái rõ đau, mặt cau mày nhó oán trách cô.
“Tổ tông nhà cậu, sau cậu dại thế? Nếu là mình, mình sẽ nhận số tiền đó coi như là bù đắp bao năm qua bị ông ta ghẻ lạnh!”
Cố Doãn Doãn lắc đầu, cô nhún vai tỏ vẻ bất cần đời.
“Mình thật sự không cần đến số tiền đó! Trân Trân, cậu nhìn xem, nhìn xem trông mình có giống một đưa thiếu thốn đồng tiền không? Cậu biết tính của mình mà, mình muốn trong tay cầm số tiền nó đúng với ý nghĩa, mồ hôi công sức mình bỏ ra để đổi lại giá trị của đồng tiền.”
“Rồi...! rồi, hết cãi nổi với cậu! Nhanh cái chân lên không thì mình cho nhịn đói bây giờ.

Không biết hôm nay Châu Đế Mặc có đến không nhỉ?”
“Châu Đế Mặc…”
Nam Cung Trân Trân liếc mắt, ngón tay vươn ra trọc trọc vào một bên má của Cố Doãn Doãn.
“Này, đừng nói với mình, cậu biệt tăm biệt tích mười năm qua đã quên một số người rồi đó!”
“Ặc, mình đâu có muốn vậy…”
“Châu Đế Mặc là vị học trưởng theo đuổi cậu năm xưa đó! Tuy đã ba mươi tuổi, nhưng mà anh ấy vẫn luôn chờ đâu trở về đó!”
“Gì chứ… Cậu đừng đùa mình được không Trân Trân?”
“Cậu nhìn mình giống đang nói đùa không?”
Cố Doãn Doãn thở dài: “Mong là không đến!”
Nam Cung Trân Trâu cau mày, hỏi: “Sao vậy? Vẫn còn giận dỗi với anh ấy về chuyện mười một năm trước sao?”
“Này Doãn Doãn, cậu có nhất thiết phải thù giai như đỉa vậy không hả? Chuyện mười một năm trước cậu nên lãng quên đi chứ? Mặc dù anh ấy sai khi tự ý dẫn cậu về ra mắt bên gia đình khi chưa có sự đồng ý của cậu, nhưng cậu cũng không nên giận người ta lâu như vậy chứ? Châu Đế Mặc, anh ấy vẫn luôn chờ đợi cậu nhiều năm như vậy, chỉ tiếc cậu không để ý đến anh ấy, thật là đáng tiếc!”
Cố Doãn Doãn lắc đầu, khẽ đáp lại: “Không có! Mình còn không nhớ vụ gì xảy ra giữa mình và anh Đế Mặc mười một năm trước ấy.


Chẳng qua là tự nhiên giây phút này mình không muốn chạm mặt anh ấy một chút nào hết!”
Nam Cung Trân Trân nở một nụ cười đầy đen tối, khuỷu tay huých vào cạnh sườn Cố Doãn Doãn.
“Tự nhiên không muốn gặp người cũ vào giây phút này? Cô nương của tôi ơi, cậu e ngại với người ta sao? Có phải trong trái tim cậu vẫn luôn có anh ấy, thật sự vẫn đem lòng yêu Châu Đế Cư phải không?”
Nam Cung Trân Trân nhoẻn miệng cười, ánh mắt đùa cợt nhìn cô: “Rung động rồi nên mới tìm lời nói chẳng có lý lẽ gì để mà khước từ?”
Cố Doãn Doãn lấy tay đẩy khuôn mặ đầy lưu manh của cô bạn thân ra xa, tỏ vẻ chán ghét mà nói.
“Bớt bớt lại đi! Mình sắp trở thành vợ của người ta rồi! Cậu bỏ cái nết đi gán ghép bậy bạ đi! Người gánh chịu hậu quả là mình chứ không phải cậu! Vậy nên lựa lời mà nói.

Trước khi mở miệng ra nói vấn đề gì đó cậu nên suy nghĩ kỹ trước đã! Chỉ một câu nói thiếu suy nghĩ của cậu cũng khiến cho người ta bị tổn thương.”
Nam Cung Trân Trân phịu phịu, trề môi tỏ vẻ bất mãn: “Biết rồi! Vì cậu là bạn thân cho nên mình mới đùa cợt như vậy...”
Cố Doãn Doãn khoanh tay lại trước ngược, dựa lưng về phía sau, hai mắt nhắm lại, mở miệng nói: “Sau này đừng nhắc đến tên học trưởng ấy trước mặt mình nữa!”
“Đã rõ!”
Chẳng hiểu sao trong lòng Cố Doãn Doãn giờ này không muốn gặp vị học trưởng năm xưa nữa, không phải là cô né tránh người đó, nhưng cô cần là ngày diễn ra hôn lễ long trọng, rất muốn hôm đó người thân của cô, có cả vị học trưởng đó, thậm chí chàng trai tên Kỳ Ngạn sẽ tiễn cô về nhà chồng.

Cô biết cảm giác đó sẽ rất buồn nhưng cô không biết phải làm sao, nếu ngày hôm đó người đàn ông ấy không xuất hiện thì chắc chắn cô sẽ giận dỗi đến già luôn.
Đây là một cảm xúc gì đây? Nó khó nói vô cùng!.