Đắng Lòng

Chương 68: 68: Trái Tim Của Kẻ Tương Tư





Thanh Mạc Kha thở dài, nét mặt không giấu nổi nét u sầu.
Anh rời khỏi phòng IC dành cho Lục Triết Tần, hai tay đút trong túi áo ung dung bước về phòng riêng của mình.
Thanh Mạc Kha ngồi thất thần ở bàn làm việc, ánh mắt nhìn đăm chiêu lấy tấm ảnh.
Trong tấm ảnh đó có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, anh đã chụp lén vào lúc cô không để ý.
"Tiểu San! Tiểu San! Em thật tàn nhẫn!"
"Em để tôi chờ đợi suốt bảy năm qua! Chỉ vì hắn mà hi sinh tất cả!"
"Tại sao em lại yêu đến mù quáng như vậy chứ?"
"Rõ ràng hắn ta luôn làm tổn thương em!"
Thanh Mạc Kha nhìn cô gái trong ảnh, nước mắt không ngừng rơi.
Phảng phát đâu đó, mang một nỗi buồn sâu thẳm của kẻ tương tư.

Anh và Lục Triết Tần cùng chung một điểm, đều yêu Khúc Lệ San.

Tình cảm của Thanh Mạc Kha luôn chân thanh, biểu hiện rõ trên gương mặt của mình.
Còn Lục Triết Tần thì khác, ngoài mặt luôn tỏ vẻ lạnh lùng với cô, nhưng sâu trong thâm tâm không biết yêu cô từ bao giờ.
Đến khi nhận ra tình chân thật của mình thì đã quá muộn, chỉ còn một hũ tro tàn.

Bao nhiêu lá thư viết lời tỏ tình không dám gửi cho Khúc Lệ San, chỉ sợ không nhận được sự hồi đáp của cô.

Thanh Mạc Kha vẫn kiên trì theo đuổi cô, đến khi cô kết hôn với Lục Triết Tần, tình cảm đơn phương chôn giấu này vẫn còn ở đó.
Đến khi Khúc Lệ San mãi mãi rời khỏi thế gian này, người đau khổ nhất không phải người thân của cô, mà còn một trái tim đương phương đang ở đâu đó ngồi thầm lặng khóc một mình.
Hỏi anh có hận Lục Triết Tần không?
Nếu là vài năm trước, Thanh Mạc Kha đương nhiên không hận anh, tình bạn bè thắm thiết hai người vẫn còn.

Nếu là bốn năm trở lại đây, biết được Khúc Lệ San vì Lục Triết Tần hi sinh rất nhiều, nhưng lúc đó Thanh Mạc Kha không hề hận anh.
Còn nếu là sáu tháng trước, chỉ vì sự vô tâm của Lục Triết Tần bức người con gái anh yêu đến phát điên, phải tìm đến con đường chết, anh hiện người bạn thân này vô cùng.
Rất muốn xông đến thẳng tay giáng một cú đấm chí mạng, trực tiếp tiễn Lục Triết Tần xuống địa ngục.
Nhưng lương tâm của Thanh Mạc Kha lại không cho phép, anh không có quyền để đánh người.
Dù sao người đó là chồng của cô ấy, lại là bạn thân của anh.
Hai mươi tám tuổi, anh vì cô gái mà chẳng mở lòng với bất kì người con gái nào.
Lại phải chờ thêm bao lâu nữa, anh có thể học cách quên được cô đây?
Lục Triết Tần ở trong bệnh viện dưỡng thương thêm hơn một tháng nữa, trước khi làm thủ tục xuất viện ý tá đến kiểm tra cơ thể anh thêm một lần nữa.
Sau khi kiểm tra toàn diện cơ thể, biểu đồ sức khoẻ hiện tốt, Lục Triết Tần đã được xuất hiện.
Anh vừa trở về căn biệt thự, cảm giác nơi đây thật trống trải.
Hơn bảy tháng vắng mặt, mọi thứ dường như thay đổi.
Nhưng thay đổi ra sao, Lục Triết Tần không rõ.
Điều đầu tiên anh muốn làm sau khi ra khỏi viện, đó chính là lấy lại hũ tro cốt đang nằm trong tay của mẹ vợ.
Nhưng Lục Triết Tần không hề biết địa chỉ hiện tại mà mẹ vợ đang sống, cũng như số điện thoại liên lạc với bà.
Bây giờ anh chỉ còn ôm hi vọng cuối cùng, đặt hết niềm tin vào dì Hoa.

Anh bước vào trong nhà, nhanh chóng đi tìm dì Hoa.
Chỉ thấy người giúp việc trong nhà nói dì Hoa đã ra ngoài mua thức ăn để chuẩn bị cho bữa trưa, hiện tại không có mặt ở nhà.
Là bởi vì Lục Triết Tần trở về đột ngột không có sự báo trước, làm cho mọi người có mặt hú hồn một phen.

Lục Triết Tần đành phải lên phòng làm việc kiên nhẫn chờ đợi dì Hoa về.

Không có mặt anh trong căn biệt thự rộng lớn này, tất cả mọi căn phòng đều được quét dọn sạch sẽ đều đặn mỗi ngày.
Anh vừa ngồi xuống ghế tựa, trợ lý của anh ngay lập tức gõ cửa.
“Vào đi!”
Giọng nói vừa dứt, tay nắm cửa được vặn xuống hết cỡ, cánh cửa được đẩy ra, trợ lý bước vào.

“Lục tổng, phía bên bệnh viện gửi đến di vật của thiếu phu nhân.”

Đập vào tai hai chữ "di vật", sắc mặt của Lục Triết Tần trở nên sa sầm, môi mỏng mím chặt một hồi bất giác giật vài cái.
“Di… di… di vật…”
Anh trợ lý đưa đến trước mặt Lục Triết Tần một chiếc túi nilon đen.

Lục Triết Tần chầm chậm vươn tay ra đón nhận lại nhưng bàn tay của anh lúc này không hiểu sao bị cứng đơ lại, phải mất một lúc lâu sau mới có thể cầm chắc di vật trong tay anh trợ lý, giọng khàn khàn cất lên:
“Đây là đồ vật duy nhất mà cô ấy để lại sao?”
Nhắc đến cô, trong lòng anh càng chua xót.
“Đúng vậy thưa giám đốc! Bác sĩ Thanh nói, một năm trước sau khi thiếu phu nhân trở về thì không thấy cô ấy đi cùng với ai.

Ở trong bệnh viện sau lần đầu nhảy lầu không thành, thiếu phu nhân dường như bị rơi vào tình trạng trầm cảm.

Cô ấy luôn miệng nói muốn tìm lại một thứ đồ mà y tá không hiểu ý của cô ấy.

Mãi đến sau này, nhân viên dọn dẹp phòng mà trước đây thiếu phu nhân từng nghỉ ngơi, thấy dưới gầm giường có một chiếc điện thoại đời cũ nên đã đưa cho bác sĩ Thanh.

Anh ta nhờ tôi đem cái này đến cho giám đốc!”
Từ trong túi nilon lấy ra chiếc điện thoại bàn phím đời cũ mà ba năm trước anh đã định mang đi bỏ.

Khúc Lệ San cảm thấy tiếc rẻ nên đã xin anh về để dùng, lúc đó anh không nghĩ ngợi gì mà tiện tay ném chiếc điện thoại đó cho cô dùng.
Lục Triết Tần còn nhớ rõ như in, cái khoảnh khắc mà Khúc Lệ San nhận được chiếc điện thoại này, gương mặt của cô không giấu nổi sự vui mừng, phấn khởi.

Khúc Lệ San mừng rỡ mà sà vào lòng anh ôm thật chặt, sau đó cô kiễng chân lên hôn vào môi anh thay một lời cảm ơn.


Nhưng lúc ấy Lục Triết Tần tỏ ra ghét bỏ, ngay lập tức đẩy cô ra khỏi người mình
Lục Triết Tần trầm lặng mang điện thoại của cô lên phòng làm việc của mình.

Cũng may chiếc điện thoại đó trước kia của anh mà hiện tại anh vẫn có dây sạc của nó.

Anh sạc pin cho điện thoại, ngồi gần hai mươi phút điện thoại lên nguồn.

Màn hình điện hiển thị mục nhập mật khẩu, Lục Triết Tần đắn đo một hồi không biết mật khẩu điện thoại là con số hay con chữ.

Bỗng nhiên anh nhớ đến ngày tháng năm sinh của mình, thử bấm con số một hai không chín (12/09) quả nhiên điện thoại đã mở khoá.
Thì ra, người con gái yêu anh đến như vậy! Ngày sinh nhật của cô anh không nhớ, nhưng ngày sinh nhật của anh cô lại nhớ rõ như in.
Nước mắt của Lục Triết Tần cuối cùng cũng nhịn không nổi rồi, lăn dài hai bên gò má sau đó đập vào màn hình điện thoại.
Lục Triết Tần vào mục hình ảnh, mỗi một tấm đều là hình của anh, mỗi một tấm đều là do cô chụp nhân lúc anh không chú ý lén lút chụp đấy.
Có bộ dạng mà Lục Triết Tần cúi đầu sửa văn bản tài liệu ở trong thư phòng, còn có bộ dạng trong lúc anh cau mày suy nghĩ, cũng có bộ dạng mà anh ung dung ngồi đọc báo chí, cũng có bộ dạng trong lúc anh uống trà và ăn cơm, hơn nữa còn có bộ dạng anh đang ngủ.
Cũng có mấy tấm hai người chụp chung, cô toàn nhân lúc anh mệt mỏi ngủ thiếp đi trên ghế sa lon mà lén lút đến tựa vào vai anh để mà chụp lén, tựa như hai người có mối quan hệ rất thật mật, nhìn vào chỉ khiến người ta thêm phần ghen tị.
Lục Triết Tần dùng ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh, đem người phụ nữ dán vào trái tim của mình, rấm rức bật khóc:
“Tiểu San! Em rốt cuộc yêu anh đến cỡ nào?”