Hứa Tề Tư dạo bước khắp căn phòng, phát hiện ở đây toàn những loài hoa cậu thích.
Cậu ngạc nhiên hỏi: "Sao anh Ôn Tịch biết em thích hoa gì?"
Nguyễn Ôn Tịch đi tới bên cạnh cậu, nói:
"Một phần là anh quan sát được, một phần là do anh thấy mấy loài hoa thường hay xuất hiện trong tranh của em nên anh mạnh dạn đoán thử."
Quả thật là khi vẽ nếu cậu bị bí bối cảnh thì sẽ thường vẽ những cây cỏ hoa lá mà mình thích vào, nhưng cậu không ngờ Nguyễn Ôn Tịch lại để ý kỹ đến như vậy.
Chỉ hai ba ngày ngắn ngủi, mỗi ngày chỉ có thời gian buổi chiều để thực hiện, xem ra Nguyễn Ôn Tịch đã tốn không ít công sức thiết kế nên căn phòng mới tỉ mỉ và đẹp đến như vậy.
Hứa Tề Tư thật sự rất cảm động, cậu nói:
"Thực ra em cũng có chuẩn bị một món quà cuối năm để tặng anh Ôn Tịch, tuy còn chưa hoàn thành, hơn nữa......cũng không dụng tâm bằng anh Ôn Tịch."
Càng nói cậu càng cảm thấy xấu hổ, giọng cũng từ từ nhỏ lại.
Món quà cậu tính tặng chính là quà Tết, cũng là quà để cảm ơn Nguyễn Ôn Tịch đã chiếu cố cậu bấy lâu nay, nhưng thật không ngờ là Nguyễn Ôn Tịch lại đi trước cậu một bước, chuẩn bị món quà hết sức tỉ mỉ.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn ra suy nghĩ của cậu, anh chỉ cười khẽ nói:
"Không sao cả, chủ yếu là tâm ý của tiểu Thất.
Chỉ cần là quà tiểu Thất tặng, với anh mà nói thì đó là món quà trân quý nhất trên đời."
Hứa Tề Tư nhìn sự dịu dàng trong ánh mắt của anh, chút xấu hổ ngượng ngùng vừa nãy liền tiêu biến.
Tuy lời Nguyễn Ôn Tịch nói nghe như những lời khách sáo bình thường, nhưng Hứa Tề Tư lại biết đó là lời thật tình chân thành của anh.
Cho dù là ở đâu khi nào, Nguyễn Ôn Tịch cũng sẽ không nói những lời khách sáo có lệ với cậu.
Tâm trạng của Hứa Tề Tư dần ổn định lại, cùng Nguyễn Ôn Tịch ở lại nhà kính một lát rồi mới đi.
Lúc xuống lầu, Nguyễn Ôn Tịch đột nhiên hỏi:
"Tiểu Thất, tối nay em livestream xong có dự định gì không?"
Tối thứ bảy hàng tuần sẽ có trận Công Thành Chiến bên Server Khu Phục nên cậu sẽ không livestream mục này, thế nên cậu chỉ livestream một ít nhiệm vụ hàng ngày.
Thời gian livestream thứ bảy sẽ chỉ từ 8 giờ tới 9 giờ, ít hơn một chút so với ngày thường.
Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời:
"Sau khi livestream xong sẽ có một trận chiến, chờ sau khi kết thúc hoạt động đó thì chính là thời gian rảnh."
Nguyễn Ôn Tịch lại hỏi:
"Vậy tiểu Thất có muốn ra ngoài xem pháo hoa không? Gần đây có công viên Tân Giang, tối nay sẽ bắn pháo hoa ở đó, cả hoạt động đếm ngược tới năm mới nữa.
Anh muốn rủ em đi cùng."
Nếu là trước kia, Hứa Tề Tư sẽ có chút do dự không muốn đến những nơi ồn ào.
Nhưng hiện tại tâm tình cậu đã được thay đổi rất nhiều, lập tức gật đầu đồng ý:
"Được a, mấy giờ chúng ta đi?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời:
"Hơn mười một giờ có được không? Vừa đúng lúc hoạt động trong game của em kết thúc, lại còn dư một ít thời gian để chuẩn bị."
Hứa Tề Tư gật đầu, đồng ý lời đề nghị của anh.
Đồng thời bởi vì thói quen ra ngoài thường ngày đều do anh sắp xếp nên cậu vô thức quên đi chuyện tại sao Nguyễn Ôn Tịch lại biết khi nào hoạt động trong game của cậu kết thúc.
Tới buổi tối, Hứa Tề Tư kết thúc hoạt động Công Thành Chiến rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó mới hào hứng đi soạn quần áo.
Công viên Tân Giang được phép tổ chức hoạt động bắn pháo hoa đã được vài năm.
Hồi còn đại học, Hứa Tề Tư đã có nghe nói, chẳng qua lúc ấy cậu không thích ồn áo náo nhiệt nên chưa từng đi thử.
Mà khi còn nhỏ vì nguy hiểm nên cậu không được chơi mấy thứ đó, toàn là do Hứa Tề Hiền đốt cho cậu xem.
Có thể nói, do chưa từng tự mình đốt pháo hoa nên thành ra cậu rất mong chờ chuyến đi chơi lần này.
Xem xét ban đêm nhiệt độ không khí sẽ xuống thấp, Hứa Tề Tư không muốn Nguyễn Ôn Tịch bận rộn chiếu cố mình bên tự giác bọc bản thân thành cái bánh ú kín mít từ đầu tới chân.
Đến khi Nguyễn Ôn Tịch lên gọi cậu, liền thấy một cái bánh ú tròn vo mở cửa.
Anh không nhịn được cười, trêu cậu: "Xem ra không cần anh nhắc mà tiểu Thất vẫn tự biết giữ ấm cơ thể rồi?"
Hứa Tề Tư ngượng ngùng gãi má: "Em không muốn bị bệnh một lần nữa."
Cả người cậu nào là áo khoác lông, nào là khăn quàng cổ, bao tay,....cả người tron vo như quả cầu, khóe miệng cong cong, hoạt bát linh động hơn trước rất nhiều.
Nguyễn Ôn Tịch cười cong mắt nhìn theo cậu, không nói gì mà cùng cậu ra ngoài.
Công viên cách Phương Thơ hoa viên không xa, hơn nữa vì hôm nay là cuối năm nên xung quanh rất đông đúc náo nhiệt, Nguyễn Ôn Tịch quyết định không lái xe, cùng Hứa Tề Tư đi bộ đến.
Để hòa mình vào không khí cuối năm, Phương Thơ hoa viên cũng trang trí không ít đồ mừng năm mới, xung quanh còn có vài người cũng muốn đi bộ đến công viên đón giao thừa nên khuôn viên không còn tĩnh mịch như trước nữa.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch đi song song với nhau, trên đường không biết nên nói chuyện phiếm gì, nhưng nhìn chung bầu không khí không xấu hổ mà ngược lại có cảm giác yên bình, ấm áp.
Không bao lâu cả hai cũng đã tới cổng công viên Tân Giang.
Có lẽ đêm nay có hoạt động đón giao thừa nên thu hút rất nhiều người đến đây, nào là đi cùng người thân, bạn bè, người yêu,....Vì là khoảnh khắc cuối cùng của năm, khắp nơi đều là tiếng cười lẫn âm thanh chúc mừng.
Hứa Tề Tư hình như cũng bị lây bầu không khí vui mừng, háo hức tò mò nhìn xung quanh.
Lúc này đã có khá nhiều người tới sớm, trên tay một số người đang chơi pháo hoa nhỏ, xa xa còn có nhóm chú bác đang chụm lại chuẩn bị pháo hoa lớn, âm thanh Bụp bụp vang lên liên tiếp bên tai.
Đây đều là cảnh tượng mà Hứa Tề Tư chưa bao giờ được trải nghiệm qua.
Nguyễn Ôn Tịch thấy dáng vẻ tò mò của cậu, hỏi: "Anh qua bên kia mua một ít pháo hoa, tiểu Thất muốn ở đây chờ hay là đi cùng anh?"
Trong công viên tụ tập rất nhiều tiểu thương bán hàng rong thắp sáng cả dãy đường, nhiệt tình chào khách.
Hứa Tề Tư nhìn dáng vẻ chèo kéo khách quá mức nhiệt tình của những người bán hàng, quyết đoán nói:
"Em ở đây đợi anh."
Đồng ý đến những nơi náo nhiệt và thoải mái giao lưu với người lạ là hai chuyện khác nhau, thói quen sợ giao tiếp đã ăn sâu vào tính cách của Hứa Tề Tư, thế nên bảo cậu đối diện với những tình huống như vậy quả thực làm khó cậu rồi.
Nguyễn Ôn Tịch đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng cậu, cười xoa cái đầu nhỏ của Hứa Tề Tư rồi nói:
"Được, vậy em ở đây chờ anh một lát.
Đừng chạy lung tung, trời tối rất dễ bị lạc đó."
Hứa Tề Tư ngoan ngoan gật đầu, ánh mắt dõi theo hướng Nguyễn Ôn Tịch.
Xung quanh vẫn là những tiếng cười hân hoan, tiếng chúc mừng năm mới.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều bỏ hết những gánh nặng, những lo âu toan tính trong cuộc sống mà thoải mái tận hưởng thời khắc cuối cùng của năm.
Hứa Tề Tư tiếp tục đánh giá xung quanh, ánh mắt cậu lướt qua từng nụ cười trên gương mặt của mọi người.
Vì thói quen hay vẽ nên trong đầu Hứa Tề Tư đã nhanh chóng phác họa những khung cảnh mà cậu thấy, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết nhỏ để bản phác họa càng thêm hoàn mỹ.
Đến khi Nguyễn Ôn Tịch xách một túi bóng trở về, tầm mắt Hứa Tề Tư vẫn đang tập trung trên hai mẹ con.
So với dáng vẻ tự cô lập mình ngăn cách với thế giới ban đầu, lúc này trông Hứa Tề Tư càng giống một người trong cuộc đang quan sát mọi thứ.
Hứa Tề Tư đã không còn thu nhỏ bản thân như trước, giờ đây cậu đứng thẳng như một cái cây giữa rừng cây, là cái cây duy nhất anh muốn che chở bảo vệ.
Nguyễn Ôn Tịch yên lặng đứng bên cạnh cậu trong chốc lát, giây phút này anh mới thật sự cảm nhận được cảm giác vô cùng vui mừng và may mắn.
Vui vì Hứa Tề Tư rốt cuộc cũng nguyện ý hòa nhập vào thế giới xung quanh, may mắn vì anh có thể nắm chắc cơ hội được ở chung với Hứa Tề Tư.
Đứng không được bao lâu thì Hứa Tề Tư cũng ngừng quan sát, quay đầu liến đối diện với ánh mắt của Nguyễn Ôn Tịch.
"Anh Ôn Tịch?"
Cậu hoàn toàn dời lực chú ý, chủ động đi đến bên người Nguyễn Ôn Tịch:
"Anh Ôn Tịch đã quay lại rồi sao không gọi em?"
Nguyễn Ôn Tịch cười trả lời:
"Thấy em nghiêm túc quan sát như vậy, sao anh nỡ đành lòng quấy rầy chứ.
Em đã có linh cảm mới rồi hả?"
Hứa Tề Tư gật một cái thật mạnh: "Vâng! Em cảm thấy đêm nay có lẽ sẽ thu hoạch được rất nhiều nguồn linh cảm mới cho những bức tranh sau này!"
Đề cập tới chuyện vẽ tranh, hai mắt Hứa Tề Tư sáng lấp lánh như thấy được bảo bối, trông rất linh hoạt đầy sức sống.
Nguyễn Ôn Tịch phối hợp nói: "Anh đây rất mong chờ được thưởng thức phác phẩm của tiểu Thất rồi đó."
"Nhưng chuyện bây giờ là tiểu Thất muốn chơi cái gì trước nào?"
Vừa nói Nguyễn Ôn Tịch vừa mở túi bóng ra, tiếp tục dời đề tài trở về chính sự tối nay.
Hứa Tề Tư không chút do dự chọn pháo hoa cầm tay.
Vừa mới nãy cậu quan sát hai mẹ con bên kia, bé gái và mẹ cùng nhau chơi pháo hoa nhỏ, người bố thì đứng bên cạnh chụp ảnh cho hai người, khung cảnh gia đình nhìn rất ấm áp và hạnh phúc.
Thấy Nguyễn Ôn Tịch dường như rất thích thú với pháo hoa nhỏ cầm tay, Nguyễn Ôn Tịch đương nhiên sẽ không cắt ngang hứng thú của cậu.
Anh đưa cho cậu trước một cây, phía dưới là tay cầm bằng kim loại để tránh người cầm bị bỏng khi pháo đang đốt.
Nguyễn Ôn Tịch dùng bật lửa châm, từng tia pháo nhỏ lách tách nở rộ lập lòe.
Hứa Tề Tư bắt chước mọi người đung đưa pháo hoa, ánh sáng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ lung linh.
Ánh sáng của pháo hoa phản chiếu trong ánh mắt cậu, tựa như chứa đựng ngàn vạn vì sao bên trong.
"Anh Ôn Tịch nhìn xem!"
Nguyễn Ôn Tịch theo bản năng nhìn về phía cậu, trên gương mặt mang theo nụ cười thuần khiết ngây thơ, đôi má đỏ bừng dưới ánh sáng của pháo hoa càng thêm rõ ràng, không biết có phải vì gió lạnh hay do quá hưng phấn.
Nguyễn Ôn Tịch ngây người trong chốc lát: "Chơi vui không?"
"Vui!" Hứa Tề Tư gật đầu đáp, tâm trạng rất vui vẻ.
Thấy cậu chơi vui như vậy, Nguyễn Ôn Tịch cũng nhanh chóng gia nhập, cùng cậu đốt pháo hoa tiếp theo.
Có lẽ Nguyễn Ôn Tịch biết cậu chưa từng chơi nên mỗi loại anh mua một ít, từ từ cũng Hứa Tề Tư thử qua từng loại.
Hứa Tề Tư càng chơi càng hăng, nụ cười trên môi cơ hồ chưa từng tắt.
Mãi đến khi thời khắc đếm ngược bắt đầu, cậu mới lưu luyến kết thúc.
Hoạt động đếm ngược năm mới ở công viên Tân Cương cũng có bắn pháo hoa tầm cao, sau khi kết thúc màn đếm ngược, pháo hoa sẽ đồng loạt được bắn lên.
Pháo hoa sẽ được bắn ở bên kia sông, tầm nhìn đẹp nhất chính là cây cầu chỗ hai người đang đứng.
Xung quanh cũng lục tục có người đến giành vị trí đẹp, Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch thừa dịp ít người đã đến bên phía thành cầu.
Không bao lâu, bầu trời bên kia sông hiện lên con số đếm ngược, mọi người không hẹn mà đồng thanh hô lớn.
"Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
"......"
"Ba!"
Khi hô đến ba Nguyễn Ôn Tịch bỗng nhiên gọi lớn: "Tiểu Thất!"
"Hai!"
Hứa Tề Tư nhìn về phía anh, ánh mắt tò mò nhưng vẫn mong chờ màn chào mừng năm mới sắp tới.
"Một!"
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Tề Tư.
"Không!"
"Piu ——"
"Anh thích em!"
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Một giọng nói khẽ vang lên đồng lúc với tiếng reo hò năm mới, giống như một tình yêu mãnh liệt nhưng âm thầm lặng lẽ bảo vệ ở phía sau.
Lực chú ý của Hứa Tề Tư một lần nữa bị màn pháo hoa hấp dẫn, ngửa đầu nhìn màn trình diễn pháo hoa hoành tráng.
"Năm mới vui vẻ!"
"Chúc mừng năm mới!"
"......."
Mọi người xung quanh không ngừng chúc mừng nhau, lúc này Hứa Tề Tư mới giật mình nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch:
"Anh Ôn Tịch, vừa nãy anh mới nói gì đó? Tiếng pháo hoa lớn quá em nghe không rõ."
Nguyễn Ôn Tịch khẽ xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Năm mới vui vẻ nhé!"
Hứa Tề Tư nghiêng đầu, chợt cong mắt cười: "Năm mới vui vẻ!".