[Là bạn cùng phòng phải không?!!! Chắc chắn là bạn cùng phòng đó phải không!!!!]
[Hí hí hí, có bạn cùng phòng là giọng của tiểu Thất dịu dàng hẳn hoi nha ~]
[Tuy âm thanh có chút nhỏ nhưng tui vẫn có thể nghe được, chính là giọng của bạn cùng phòng!]
Phòng livestream trực tiếp bùng nổ bình luận, Hứa Tề Tư sầu mặt, tận lực giải thích với mọi người.
"Đúng thật là bạn cùng phòng lần trước, nhưng anh ấy chỉ tới đưa nước thôi."
[Vừa rồi hẳn là tay của bạn cùng phòng nhỉ? Tay đẹp quá đi ~]
[Tay đẹp thế này nếu mà không đánh đàn dương cầm thì tiếc lắm!]
[Mạch máu nổi rõ như vậy, rất thích hợp để tiêm nha hắc hắc]
Hứa Tề Tư nhìn mọi người đang say sưa thảo luận về tay của Nguyễn Ôn Tịch, cậu thuận miệng nói:
"Anh ấy thật sự biết đàn dương cầm, lại còn rất chuyên nghiệp nữa đó."
[Oaaa, là thiệt kìa trời!!!!]
[Lão đại dương cầm, há há há]
[Giọng nói trầm ấm dễ nghe, tay lại còn đẹp, còn biết đàn dương cầm....Nhan sắc của tiểu ca ca này nhất định không tệ, hừm....]
[Thất Thất, cậu thật sự không thể cân nhắc đến việc rủ bạn cùng phòng livestream chơi game cùng sao?]
Hứa Tề Tư nhìn bình luận đó, nghĩ tới hình hình ảnh Nguyễn Ôn Tịch chơi game, hình như hơi khó có thể tưởng tượng: "Ngày thường anh ấy rất bận, lại còn đang chuẩn bị cho cuộc thi quốc tế vào năm sau, hẳn là sẽ không có thời gian chơi game đâu."
[Wooow, chuẩn bị thi quốc tế sao? Tiểu ca rất giỏi sao?]
[Đột nhiên tui rất muốn hô lên một tiếng CP đàn anh dịu dàng công x mỹ nhân ngốc ngếch thụ muôn năm!!!]
[Hít hà, thơm thơm, gõ chén ngồi hóng]
[Bạn cùng phòng bình thường nhiều nhất cũng chỉ biết nhắc nhở uống thuốc nghỉ ngơi sớm, chuyện nhắc nhở uống nước có vẻ........*đẩy kính*]
[Nhắc nhở uống nước chứng tỏ người đó rất để ý tới việc Thất Thất có thường xuyên uống nước hay không...*đẩy kính*]
[Ủa alo? Tui đang xem livestream sao bỗng dưng biến thành show thám tử lừng danh rồi? Hahahaha]
[Éc ~~]
[Thì ra là vậy a ~ ]
Làn bình luận cứ à à tỏ vẻ đã hiểu nhưng trái tim hồng phấn cứ bắn mãi, rõ ràng là không nghe vào tai mà.
Từ khi bắt đầu livestream tới nay, Hứa Tề Tư cũng có chút hiểu biết về trào lưu trên mạng xã hội, cơ bản cũng đã hiểu nguyên tắc càng giải thích thì càng gây hiểu lầm.
Mà vừa lúc này, hoạt động tranh tài cũng vừa kết thúc, Hứa Tề Tư lấy cớ cơ thể không khỏe nên quyết định nghỉ sớm một ngày.
Người xem đa phần là fan của cậu nên nghe cậu nói vậy thì lo lắng hỏi han.
[Cơ thể không khỏe thì nghỉ ngơi sớm một chút cũng không sao!]
[Thất Thất vất vả rồi!]
[Nhớ nghỉ ngơi sớm, chú ý giữ ấm cơ thể nhé!]
[Dưỡng bệnh trước, thân thể mới là quan trọng nhất!]
[..........]
Chào tạm biệt các fan xong, Hứa Tề Tư liền đăng xuất rồi tắt máy, chuẩn bị về phòng ngủ.
Hứa Tề Tư vừa bước ra phòng máy thì bắt gặp Nguyễn Ôn Tịch cũng đi ra từ thư phòng.
"Hôm nay tiểu Thất kết thúc sớm thế?" Nguyễn Ôn Tịch thuận miệng hỏi.
Hứa Tề Tư gật đầu: "Ưm, hôm nay muốn đi ngủ sớm một chút."
Nguyễn Ôn Tịch cười đáp: "Nghỉ sớm một chút cũng tốt, em đi rửa mặt trước, đợi anh chuẩn bị sữa ấm mang lên."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh Ôn Tịch."
"Không cần khách khí vậy đâu." Nguyễn Ôn Tịch đi đến trước mặt, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Em về phòng trước đi, lát nữa anh đem sữa đặt trên bàn."
Hứa Tề Tư lần nữa gật đầu, trở về phòng mình tắm rửa gội đầu.
Chờ khi cậu tắm rửa xong xuôi, trên bàn đã có sẵn một ly sữa bò ấm áp, bên dưới ly còn chèn một tờ giấy, Nguyễn Ôn Tịch có ghi buổi tối khi ngủ nhớ đắp chăn.
Anh còn nhắc cậu uống xong cứ để trước cửa, lát nữa anh sẽ tới dọn sau.
Ở cuối tờ giấy, Nguyễn Ôn Tịch còn vẽ hai chibi hình tròn nhỏ nhỏ, một đứa đang xoa đầu đứa còn lại.
Hứa Tề Tư không khỏi bật cười, bưng ly sữa lên uống một hơi cạn sạch, nghĩ nghĩ rồi cũng lấy giấy bút viết một tờ note, rồi sau đó mới đặt ở cửa.
Một lúc sau, Nguyễn Ôn Tịch chuẩn bị đi dọn ly thì thấy dưới ly cũng có một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy ghi vài lời cảm ơn, nhưng ở cuối dòng cũng có vẽ hai chibi hình tròn dễ thương.
Khác với hình chibi của Nguyễn Ôn Tịch, hình của Hứa Tề Tư chính là quả cầu nhỏ nhào vào lòng quả cầu lớn, xung quanh còn vẽ thêm mấy hình trái tim nhỏ, chắc là muốn biểu đạt lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, gấp kỹ tờ giấy, cẩn thận như đang nâng niu một món bảo vật quý giá.
- -----------
Mấy ngày tiếp theo Hứa Tề Tư đều ở trong nhà dưỡng bệnh.
Thể chất của cậu có chút kém so với một người bình thường, tuy cảm vặt không cần uống thuốc nhưng để khôi phục trạng thái khỏe mạnh thì vẫn phải cần một thời gian.
Mà trong quãng thời gian này, Nguyễn Ôn Tịch vẫn luôn ở nhà để trông cậu, thậm chí có thể nói là chăm sóc rất cẩn thận.
Lại qua thêm bốn ngày, bệnh cảm của Hứa Tề Tư rốt cuộc cũng hoàn toàn khỏi.
Buổi sáng thức dậy cả người tươi tỉnh bừng sức sống chào hỏi Nguyễn Ôn Tịch.
"Chào buổi sáng, anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch thấy trạng thái đầy sức sống của cậu, cuối cùng mới yên tâm được một chút: "Hôm nay cảm thấy thế nào, có còn khó chịu ở đâu không?"
Hứa Tề Tư lắc đầu: "Đã không sao nữa rồi.
Cảm ơn anh Ôn Tịch trong quãng thời gian qua đã chăm sóc."
Nguyễn Ôn Tịch nhẹ xoa đầu cậu: "Em khỏe lại thì tốt.
Lần này may mắn không nghiêm trọng, về sau vẫn nên chú ý hơn, không để mắc cảm lạnh nữa."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nguyễn Ôn Tịch lại hỏi: "Hiện tại còn sớm, hôm nay em muốn ở nhà nghỉ ngơi hay cùng anh đến công ty?"
Hứa Tề Tư suy nghĩ một lát, trả lời: "Đến công ty đi.
Tôi cũng không có gì làm, hôm đó ngắm mặt trời lặn liền có một chút ý tưởng, còn chưa kịp vẽ ra."
Nghe vậy, Nguyễn Ôn Tịch cũng tôn trọng ý kiến của cậu: "Được, vậy ăn sáng xong chúng ta liền xuất phát."
Hứa Tề Tư nhẹ giọng đáp: "Vâng"
Cậu theo Nguyễn Ôn Tịch tới phòng bếp, trong lúc ăn sáng thì dì Trần cũng đã chuẩn bị cơm trưa cho hai người, ăn xong thì đến công ty luôn.
Phòng làm việc của Nguyễn Ôn Tịch vẫn như ngày trước, bức tranh vẽ dở dang được một mảnh vải bao phủ, nằm trên giá để ở một góc.
Hứa Tề Tư một lần nữa bày giá vẽ ra, trực tiếp lấy bức tranh dang dở ở trên đó xuống, rồi đặt một bộ mới lên thay.
Nguyễn Ôn Tịch thấy động tác của cậu, hỏi: "Tiểu Thất muốn vẽ lại bức khác à?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Vâng, tôi muốn vẽ lại cảnh mặt trời lặn hôm đó.
Bức này đã không thể vẽ tiếp được nữa, vẫn là bỏ đi thôi."
Trong lời cậu nói không có quá nhiều cảm xúc tiếc nuối hay buồn bã, mà là sự dứt khoát lưu loát lựa chọn bắt đầu lại từ đầu.
Nguyễn Ôn Tịch cũng không nói gì thêm, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Được, vậy anh giúp em đem cái này đặt lại trên giá sách, em đi chuẩn bị đi."
Hứa Tề Tư lần nữa gật đầu, tiếp tục chỉnh giá vẽ.
Cho đến khi giá vẽ, giấy và màu đã chuẩn bị xong, Hứa Tề Tư vừa quay đầu lại đã thấy Nguyễn Ôn Tịch cầm một ít màu nước và họa cụ đi tới.
Hứa Tề Tư cảm thấy hoang mang không hiểu, Nguyễn Ôn Tịch đành giải thích: "Hôm nay đúng lúc anh không có chuyện gì quan trọng cần làm, rảnh rỗi không có việc gì nên cũng muốn luyện tay một chút.
Vốn dĩ Nguyễn Ôn Tịch tới công ty cũng là vì dễ dàng điều tra danh sách Hứa Tề Kỳ cho anh, nhưng vì Hứa Tề Tư bị bệnh nên anh phải ở nhà chăm cậu, tuy vậy nhưng Nguyễn Ôn Tịch không trì hoãn việc điều tra, cơ bản là anh đã biết tường tận chi tiết của những người đó.
Mấy ngày nay anh cho người liên hệ với một vài người không tham gia vào sự tình đạo nhái năm đó, cũng hiểu được hình tượng Hứa Tề Tư trong mắt bọn họ.
Hôm nay anh tạm thời không an bài quá nhiều việc cho cấp dưới, cho nên đúng như lời anh nói, rảnh rỗi không có gì làm.
Hứa Tề Tư nghe anh giải thích nên cũng không có ý kiến gì, cậu nhanh chóng bắt đầu tập trung vào tác phẩm của mình.
Nguyễn Ôn Tịch thấy thế nên không quấy rầy cậu nữa, trở lại bàn làm việc của mình rồi bắt đầu vẽ tranh.
Cả một buổi sáng hai người không ai quấy rầy ai, mỗi người đều chăm chú vào tác phẩm của mình.
Nhưng Nguyễn Ôn Tịch không giống Hứa Tề Tư một khi đã chuyên chú thì sẽ quên thời gian, đúng giờ cơm anh sẽ nhắc cậu, rồi hai người cùng nhau giải quyết bữa trưa.
Sau khi ăn uống no nê, nghỉ trưa một lát thì Hứa Tề Tư lại tràn trề năng lượng tích cực trở lại tiếp tục vẽ tranh.
Khoảng xế chiều, Nguyễn Ôn Tịch gọi hai phần bánh ngọt và trà sữa mang lên, tiếp tục truyền thống trà chiều của bọn họ.
Đợi khi bánh ngọt được mang tới, Hứa Tề Tư cũng đã hoàn thành hơn phân nửa bức tranh, chỉ còn vài bước để kết thúc công đoạn cuối cùng nên tinh thần trông rất hăng hái vui vẻ.
Nguyễn Ôn Tịch cười hỏi: "Nhìn tiểu Thất có vẻ rất hài lòng với bức tranh này?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Vâng.
Trong mấy ngày dưỡng bệnh vừa qua, tôi vẫn luôn sắp xếp ý tưởng, có thể được vẽ hết trong một lần....!cảm giác rất thích!"
Bình thường Hứa Tề Tư rất ít khi biểu lộ vẻ vui sướng ra bên ngoài, nay thấy cậu vui như vậy, anh không khỏi cảm thấy vui lây, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng.
Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được nói: "Thực ra dáng vẻ khi tiểu Thất cười trông rất đáng yêu, nếu ngày thường em cũng có thể cười nhiều thêm một chút thì tốt biết bao."
Hứa Tề Tư nghe anh nói câu đó, hai tai đỏ bừng, có chút xấu hổ nói: "Anh Ôn Tịch lại nói đùa rồi....."
"Không phải là đùa." Nguyễn Ôn Tịch nhìn thẳng vào cậu, "Cho dù có là vẻ ngoài hay tính cách đi nữa thì tiểu Thất vẫn là người đáng yêu nhất mà anh từng gặp.
Có thể gặp được tiểu Thất, cùng em trở thành bạn cùng phòng là điều may mắn nhất của anh."
Hứa Tề Tư chưa bao giờ được khen một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên làm sao.
Vừa rồi cậu còn cho là Nguyễn Ôn Tịch chỉ thuận miệng khen, nhưng khi đối diện với ánh mắt chân thành đó, cậu bỗng nhiên có chút không nói thành lời.
Người như cậu sao có thể dính đến hai từ đáng yêu được chứ......từ nhỏ đến lớn điều mà cậu nghe được nhiều nhất chính là đồ quái dị, quái gở, hoặc những ánh mắt đánh giá kỳ thị.
Nguyễn Ôn Tịch thấy cậu lúng túng, nên chỉ đành khẽ cười, không bức ép cậu phải trả lời hay đáp lại, anh chỉ hỏi: "Tiểu Thất có tò mò hôm nay anh vẽ gì không? Anh tính tặng cho em làm quà, cảm ơn bức tranh lần trước em vẽ anh."
Hứa Tề Tư tạm thời bị dời lực chú ý, nghe anh nói nên bỗng dưng cơn tò mò lại trỗi dậy.
Nguyễn Ôn Tịch đi lấy bức tranh đã vẽ xong, thản nhiên đưa cho cậu.
Hứa Tề Tư vừa thấy liền giật mình.
Bức tranh vẽ một chàng trai đang ngồi vẽ tranh, bối cảnh xung quanh chính là nơi mà Hứa Tề Tư ngồi vẽ.
Nhưng điểm khác biệt chính là người trong tranh đang tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực, tràn đầy niềm vui, xung quanh còn có những ngôi sao lấp lánh và những đóa hoa rực rỡ.
Người vẽ đã hoàn toàn bộc lộ hết cảm giác hoạt bát, tươi sáng đầy sức sống của người trong tranh.
Hứa Tề Tư ngẩn người hồi lâu mới hỏi: "Đây là......tôi sao?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Là em đó.
Nói đúng hơn là dáng vẻ của em trong mắt của những bạn học cũ."
- ---------byhanako----------.