Tiểu thuyết thứ bảy cuối cùng cũng hoàn thành, không có ngoại truyện.
Một ngày đẹp trời thế này, Cố Yến Nam thay quần áo rời khỏi chung cư.
Đón taxi đi tìm ý tưởng mới, cô sẽ để bộ não này giải lao một thời gian.
Dừng trước một quán cà phê cổ kính, Cố Yến Nam đẩy cửa bước vào.
Không gian bên trong không lớn nhưng ấm cúm.
Cái tên “Siren” cũng đặc biệt.
Gọi một ly cà phê sữa.
Ngồi một lúc, cô hỏi phục vụ nhà vệ sinh ở đâu, cảm ơn rồi đi thẳng hướng phục vụ chỉ.
Đang giải tỏa thì có người vào, bọn họ không chú ý đến ai khác tồn tại trong nhà vệ sinh nên nói chuyện không kiêng kị.
Không tính chú ý nhưng nội dung tiếp theo cực kỳ hấp dẫn.
Cố Yến Nam lặng im nghe.
“Người chung tình như vậy, cua được chắc chắn yêu chết mất.”
“Người yêu mất năm năm rồi, nếu là loại đàn ông bình thường đã sớm có người mới, có khi giờ con cũng biết đi rồi đấy.”
“Cả trấn này có cả đám phụ nữ muốn nhào vào Đường Dã, anh ấy chỉ cần bật đèn xanh đảm bảo không thở nổi.”
“Cái cô em gái song sinh của người yêu cũ anh ấy ngày ngày bên cạnh còn chẳng cua được huống gì người ngoài như chúng ta.”
“Nhưng dù chung tình đến đâu thì sớm muộn gì cũng sẽ quên thôi, chẳng qua chưa gặp người phụ nữ vừa ý anh ấy thôi.”
“Nhớ tới khuôn mặt rồi dáng người kia, chậc, không kìm chế nổi mà.”
“Cậu bớt bớt đi, người ta cũng chẳng nhìn thấy chúng ta đâu.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong tiếng cười trêu ghẹo của hai cô gái, đợi khi tiếng bước chân không còn Cố Yến Nam mới mở cửa ra ngoài.
Rửa tay sạch sẽ, tinh thần cực kỳ phấn chấn và sảng khoái.
Thì ra bạn gái mà anh nói với cô là như vậy.
Cô còn tưởng người bạn gái bí ẩn đó ngày ngày bên anh, hóa ra đã mất cách đây nhiều năm.
Quả thật chung tình.
Trở lại vị trí, Cố Yến Nam mở điện thoại, nhấn vào khung wechat.
Lời mời kết bạn, Đường Dã đã đồng ý, nhưng kể từ lúc anh thẳng thắn thừa nhận mình có bạn gái rồi thì cô không làm phiền nữa.
Khung trò chuyện trống trơn.
Gõ nhịp ngón tay vài cái, cô quyết định gửi tin nhắn đầu tiên cho anh.
[Anh Dã, tôi là Cố Yến Nam.]
Người nọ gửi lại cho cô ba dấu hỏi chấm: [???]
Cô bật cười, tên đàn ông này thật khô khan.
Ngón tay trỏ duỗi ra niết cánh môi, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
[Tôi dự định nán lại trấn Hạnh Phúc vài tháng.]
Hôm nay Đường Dã không đi giao hàng, lúc này đang trong phòng làm việc.
Nhận được tin nhắn của cô, anh khá ngạc nhiên, ánh mắt không tự chủ mà chạm đến chiếc bật lửa màu đen bên cạnh.
Cầm lên xoay xoay hai vòng, từ hôm nhận được nó, anh đã phát hiện trên thân chiếc bật lửa có khắc chữ “Nam”, anh cố ý nhìn bật lửa của Trung Lật Tử nhưng không có chữ ký.
Tức là quà cho anh khác biệt.
Cũng chẳng có cảm giác gì, đoán chừng cô gái kia có ý tứ linh tinh với anh nên mới hành động như vậy.
Anh cũng chưa dùng bao giờ nhưng lại không giấu đi.
Hiện tại ngắm nghía nó anh lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của người nọ.
Anh thừa nhận, cô rất nữ tính, rất đẹp và có sức hút với nam giới.
Đương nhiên với anh thì không có tác dụng.
Không phải anh không thưởng thức được vẻ đẹp của cô mà vì trong mắt anh, trong tim anh chỉ chứa đựng hình bóng một người con gái.
Năm năm trôi qua, có lẽ tình cảm dành cho cô ấy đã nhạt đi nhưng chắc chắn không quên.
Làm sao có thể quên khi chính anh là người đã gián tiếp dẫn đến cái chết của cô ấy.
Cứ thế anh đã ôm áy náy, tự trách đến tận bây giờ thậm chí là cả đời.
Anh nghĩ sẽ có ngày anh gặp ai đó rồi yêu cô, nhưng hình bóng của Hứa Mân mãi mãi tồn tại.
Mãi nghĩ mà quên trả lời tin nhắn.
Vài tin hiện lên.
[Tôi đã biết một chuyện.]
[Anh không có bạn gái.
Anh đã lừa tôi.
Điều này thật quá quách.]
[Cứ chờ xem.]
[Biến đi đâu rồi chứ.]
Người đàn ông không chút biểu cảm, cô bảo chờ là chờ cái gì.
Nhìn mấy tin cô gửi qua, thật chẳng ăn khớp với bộ dáng lạnh nhạt, bất cần đời bình thường.
Đáp lại cô: [...] xong anh tắt điện thoại, chiếc bật lửa ném vào hộc bàn.
Sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Bên kia, cô gái bị ba dấu chấm của anh chọc cho tức cười.
Người đàn ông này quả thật quá mức lãnh cảm.
Ngày 14 tháng 7, trời âm u, mây đen dày đặc kết thành từng lớp từng lớp.
Như chính tâm trạng của người đàn ông đứng trước ngôi mộ lúc này.
Mưa sương trong suốt lất phất đọng trên tóc tai và quần áo anh.
Nơi đồng cỏ lau chỉ có một ngôi mộ duy nhất.
Nằm giữa đồng cỏ hoang tàn, trong một ngày mưa buồn, tạo nên khung cảnh đìu hiu và u uất.
Bóng lưng anh cao lớn như bức tượng kiên cố không gì đẩy ngã.
Đám cỏ lau theo từng ngọn gió mà lung lay, ngã về một hướng.
Không có âm thanh của người, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ cọ sát với cỏ lau, những hạt mưa không tiếng động.
Đường Dã chợt khom người, bàn tay với mỗi sợi gân căng đầy vươn ra vuốt nhẹ tấm bia.
Đoạn anh khẽ khàng in một nụ hôn trên bức ảnh trắng đen cũ kỹ mà đầy hoài niệm ấy.
Thời gian trôi qua, có lẽ nửa tiếng, cũng có thể đã một tiếng.
Thân thể anh ẩm ướt từ trên xuống dưới, bỗng phía sau truyền tới tiếng sột soạt.
Đường Dã nhíu mày ngoái nhìn.
Anh sửng sốt.
"Tình cờ thôi." Cố Yến Nam ngụy biện, thật ra cô đã cố tình đi theo anh tới nơi này.
Thấy anh không muốn nói chuyện, thậm chí trên mặt anh đã biểu hiện khó chịu vì sự xuất hiện của cô.
Cố Yến Nam tự biết bản thân đã quấy nhiễu đến không gian riêng tư của người ta, nhưng cô không thể đứng yên nhìn anh bị mưa làm ướt.
Tay đưa lên cao, cố gắng che ô cho anh, cô ho khan một tiếng.
"Đây là bạn gái anh sao?"
"Không liên quan đến cô." Đáp một cách lạnh tanh, mắt anh đỏ lừ như một con sói bị chọc giận nhìn chằm chằm Cố Yến Nam.
"Cô có biết theo dõi người khác là hành vi rất đáng ghét không? Còn nữa…" Chợt anh nộ lên.
"Tôi không cho phép cô đứng trước cô ấy." Sự phẫn nộ kèm theo hành động hất mạnh chiếc ô trong tay Cố Yến Nam khiến cô sững người.
Cô cắn môi, hơi thở nặng nề, sắc mặt trầm xuống.
Chợt cười giễu một tiếng rồi xoay người rời đi.
Cô đúng là điên rồi mới lo lắng cho người đàn ông vô tâm này.
Đi một đoạn dài cũng ra tới chỗ taxi đang đợi.
Cả người cô trông nhếch nhác kinh, nhưng tâm trạng cô mới là cái đáng nói.
Mẹ nó.
Trung Lật Tử có nói cô biết hôm nay là ngày giỗ của bạn gái Đường Dã, đoán được anh sẽ buồn.
Vì không yên tâm nên mới gọi taxi bám theo sau xe Của anh, nhưng đổi lại là một trận mắng mỏ.
Đúng là làm ơn mắc oán..