Đường Dã bế Cố Yến Nam đặt trên giường, đảo mắt một vòng phát hiện Hứa Mân đang vật vờ giữa sàn.
Anh chán ghét không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Đến tủ lôi ra một tấm chăn mới đắp trên thân thể người yêu bé nhỏ.
Ngồi bên giường, ngắm nhìn cô một lúc, tận lúc này anh mới thật sự tin đây không phải là mơ.
Khom lưng, in trên trán cô một nụ hôn dịu dàng.
Đứng dậy, Đường Dã tìm trong túi xách của Cố Yến Nam chiếc điện thoại, cô không cài mật khẩu.
Mở danh bạ, quay số của Ảnh Tử.
“Tới cửa hàng, lên phòng anh.” Giọng anh trầm khàn, vì dư vị của dược tình, cũng vì vừa trải qua một trận mây mưa cùng bạn gái.
Ảnh Tử trợn mắt kinh ngạc vì Đường Dã đang cầm điện thoại của Cố Yến Nam nhưng hiện tại chuyện quan trọng không phải cái này.
Cậu đáp một tiếng rồi nhanh lẹ vọt khỏi giường.
Đến khi nhìn thấy Hứa Mân bị chăn cuộn thành một đống giữa sàn, hơi thở cô ta nặng nề, Ảnh Tử khiếp sợ.
Nghe Đường Dã tóm tắt qua mọi chuyện, cậu tức đến muốn dùng vũ lực với cô ta nhưng vẫn kiềm chế.
Đường Dã lạnh lùng thả ra một câu: “Đưa cô ta đến Thiên Úy.”
“Anh…”
“Cô ta chưa bao giờ lừa được anh, cô ta từ đâu xuất hiện thì thả về đó.”
Ảnh Tử gật đầu chắc nịch, đến gần, cậu trừng mắt với cô ta rồi vẫn không nhịn được co chân đá một cái cho bỏ tức.
“Đi đi.” Đường Dã thúc giục, chợt nhớ tới một chuyện, anh cất giọng: “Khoan.”
“Dạ?”
“Khai trừ hai thằng nhóc phản bội đang trông coi dưới kho đi.”
Ảnh Tử đương nhiên hiểu, cậu chàng chửi thề một tiếng rồi gọi cho Trung Lật Tử với Tóc Đỏ tới thay thế hai kẻ khốn kia.
Trung Lật Tử với Tóc Đỏ biết chuyện cũng tức điên.
Nện cho hai thằng khốn đó một trận mới hả giận đuổi đi.
Cố Yến Nam tỉnh dậy, đang muốn cựa người thì trên eo có một bàn tay hữu lực siết chặt.
Kèm theo giọng đàn ông khàn khàn còn ngáy ngủ: “Ngủ thêm đi em.”
Cố Yến Nam mất một phút mới hoàn toàn tỉnh táo, những chuyện đêm qua lần lượt hiện về.
Đã rất lâu rồi cô mới ở trong ngực anh ngủ cả đêm, cửa sổ đóng kín, bên trong là một mảnh mờ ảo.
Hương vị của anh vương vấn khắp khoang mũi, Cố Yến Nam lật người nằm sấp trên ngực anh, bốn mắt đối diện nhau.
Đường Dã đè eo cô xuống, thứ mạnh mẽ giữa chân của đàn ông đang cạm vào đùi cô.
Ve vuốt khuôn mặt anh, cô khẽ giọng: “Dậy thôi.”
Đường Dã không nói lời nào, chỉ một mực dán chặt ánh mắt vào khuôn mặt nhỏ xinh, lại bắt đầu không đàng hoàng dời xuống khe rãnh sâu hút lộ ra dưới cổ áo.
Cố Yến Nam cười nhạt, nhéo vành tai ấm áp của anh.
“Buông em ra đi, em muốn dậy.”
Sợ cô giận, Đường Dã không dám làm trái ý cô nữa, anh thả lỏng vòng ôm.
Nhìn cô trong chiếc áo thun rộng lớn của mình đi vào phòng tắm.
Anh ngẩn người ngồi trên giường một lúc, nghe tiếng nước róc rách bên trong truyền ra mới đứng dậy.
Mở cửa sổ, ngoài trời hơi u ám.
Không khí lạnh vẫn như hôm qua.
Trung Lật Tử đứng trước cửa kho hàng, như có linh cảm, ngẩng mắt lên ngó thấy đại ca.
Cậu chàng cười khoái chí vẫy vẫy tay hô lên: “Anh, tối qua em đánh hai tên khốn kia một trận xả giận cho anh rồi.”
Đường Dã nhếch môi, cho cậu một ánh mắt tán thưởng, lúc này cửa phòng tắm có tiếng động.
Đường Dã xoay người nhìn cô vô cùng dịu dàng.
“Có đồ của em ở đây không?” Cô tự nhiên hỏi, bước chân cứ thế đi đến trước tủ quần áo.
Đường Dã cười gật đầu: “Có, rất nhiều.” Anh sâu kín ngắm cô rồi cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Trở ra, đập vào mắt anh là người phụ nữ trong chiếc áo sơ mi đàn ông màu đen ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
Khi nãy cô còn hỏi quần áo của mình, giờ lại cố tình mặc đồ của anh.
Đường Dã vặn cổ một cái, anh bước đến chống hai tay giam cô trong ngực mình, môi ma sát làn da trên cổ cô, anh say mê thấp giọng: “Như mơ vậy, Nam Nam.” Dứt lời, anh ngẩng mặt ngậm lấy môi cô.
Trao nhau nụ hôn nồng nàn xong, Cố Yến Nam đẩy anh ra, bất mãn nói: “Thuốc còn chưa hết?”
Đường Dã giả dối gật đầu: “Đúng vậy, nên…” bị cô co chân đạp một cái.
Người đàn ông sờ mũi chột dạ.
Cuối cùng ôm cô sờ so.ạng một lúc mới buông tay.
“Em đến trấn khi nào? Sao không nói anh biết?”
Cố Yến Nam ngoảnh mặt đi, cô cố tình mỉa mai: “Em thấy hình như mình đến không đúng lúc, hại anh không ngủ được với tình cũ.”
Đường Dã cảm thấy da đầu căng đau, anh nuốt nước miếng, hiếm khi lúng túng thế này, dùng hết ngôn từ mình có giải thích một lượt.
Đương nhiên cô hiểu, chỉ là muốn trêu đùa anh vài câu, ai bảo anh từng lừa cô chứ.
“Anh biết cô ta hợp tác với Trịnh Úy Không?”
Đường Dã ừ.
“Chẳng qua anh không vạch trần sớm thôi, muốn chờ xem cô ta sẽ làm ra trò gì.
Không nghĩ tới lại dám hạ thuốc vào cà phê của anh.”
Chuyện này coi như đã giải quyết xong, Cố Yến Nam lần nữa trách cứ: “Về sau có chuyện gì cũng phải cùng em phân tích, đừng tự mình quyết định như vậy.
Hơn nữa anh nghĩ em dễ bị người ta hãm hại vậy à.
Em không yếu đuối thế.”
Đường Dã mỉm cười, anh cắn lên má cô một cái thỏa hiệp.
“Là anh sai, sẽ không lừa em nữa.
Tha thứ cho anh được không?”
Cố Yến Nam liếc anh, cô hừ một tiếng: “Xem biểu hiện của anh.”
Đường Dã bật cười, anh bế bổng cô lên, ôm cô rời khỏi phòng.
“Có người đấy, bỏ em xuống đi.”
Đường Dã không quan tâm: “Mặc kệ bọn họ, anh bế bạn gái mình thì có gì phải xấu hổ.”
Cố Yến Nam không nói lại, cô vùi mặt vào cổ anh, há miệng cắn trên xương quai xanh anh một cái mới buông tha.
Trang Linh đến cửa hàng, nhìn thấy Cố Yến Nam cùng Đường Dã ngồi cạnh nhau ở sô pha ăn sáng, cô ấy dụi dụi mắt, còn tưởng mình bị hoa mắt rồi.
“Đứng đó làm gì, vào đây ăn sáng cùng bọn chị.” Cố Yến Nam cười cười vẫy tay với cô nhóc.
Lúc này Trang Linh mới hô lên một tiếng vui sướng, chạy tới ngồi đối diện Cố Yến Nam, đảo mắt qua hai người một lượt rồi lại dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Trang Linh phấn khởi hỏi: “Chị đến lúc nào vậy ạ?”
Cố Yến Nam nuốt miếng cháo xong mới đáp: “Đêm qua.”
Cả hai vui vẻ qua lại vài câu, Đường Dã thấy người yêu mình bị con bé kia chiếm cứ liền ho khan lên tiếng cắt ngang.
“Tới giờ vào làm rồi.”
Trang Linh bị nhắc nhở lập tức sợ hãi, vội đứng bật dậy nói chào với Cố Yến Nam xong như một cơn gió chạy vào quầy thu ngân..