Đứng ở ban công, hai tay đặt trên lan can, hơi trườn người về phía trước một chút, ngắm dòng sông dưới bầu trời mùa hạ.
Mát mẻ và thanh bình, là cuộc sống mà người người đều mong mỏi khi về già.
Cô chưa già nhưng vẫn thoải mái tận hưởng.
Thật ra ở mãi nơi này cũng là một ý tưởng tốt.
Nhưng rốt cuộc nó không phải nơi cô thuộc về.
Chung quy cô chỉ là một kẻ vãng lai, lướt qua rồi không dừng lại nữa.
Như dòng nước trôi dạt trên sông, một đi sẽ không quay lại.
Điện thoại đổ chuông, là người bên biên tập gọi đến.
“Tôi nghe.”
“Khi nào cô hoàn truyện?”
“Hai ngày tới.”
“Tin đồn có nhà làm phim muốn mua bản quyền bộ này của cô.”
“Ừ.” Cố Yến Nam đáp thờ ơ, không biểu hiện sự vui mừng khi tác phẩm của mình được đón nhận.
Biên tập Lai nghe mà bất đắc dĩ, chưa thấy ai lại không quan tâm chút ánh hào quang nào như Cố Yến Nam.
Biết biên tập Lai muốn tốt cho mình, Cố Yến Nam cũng không quá đáng làm người ta buồn.
“Khi nào hoàn truyện, bảo bên họ liên lạc với tôi.”
Biên tập lai gật gù đầu vui vẻ.
“Ok, khi nào cô về thành phố?”
Ánh mắt sâu thẳm nhìn đàn én lượn lờ trên con đê, cô hé môi: “Không biết, Tới lúc ấy tôi sẽ nói trước với chị.”
Biên tập Lai thở dài một hơi không biết nói gì tiếp nữa.
“Được.”
“Nhìn kìa, mẹ mất mà không rơi một giọt nước mắt.
Một chút buồn cũng không, đúng là đứa con gái bất hiếu.”
“Mẹ nó mất nó còn ôm được một khoảng tiền bảo hiểm, vui mừng là đằng khác chứ buồn gì nổi.”
“Nên đặt là Cố Hàn thì đúng hơn.”
“Nhưng thành thật có một người mẹ làm đi.ếm ai mà muốn, gặp tôi tôi cũng chẳng muốn nhận.”
“Thì cũng là mẹ ruột mà, nếu không có mẹ nó nuôi nấng thì nó làm gì được ăn học tử tế.
Nếu không có mẹ nó có khi hiện tại nó cũng làm cái nghề dơ bẩn, ti tiện như mẹ nó đấy.”
“Đúng là quá bạc tình, bạc nghĩa”
…những lời mắng rủa ấy in sâu trong trái tim Cố Yến Nam.
Không một ai biết rằng lòng cô thế nào, họ thấy cô không khóc thì phán cô là kẻ bất hiếu.
Nhưng đúng là cô không rơi nước mắt trong lễ tang của bà, đó là sự thật.
Cô sẽ không làm chuyện mình không thích, chẳng hạn như cô không thể khóc thì cô sẽ không cố diễn rặn ra vài giọt nước mắt để lấy lòng thương hại từ bất cứ ai.
Ý nghĩ của bọn họ không hề tác động đến cô.
Cô không thân thiết với mẹ ruột, thậm chí khinh thường bà ấy.
Có hận có yêu.
Hoàn toàn mâu thuẫn.
Bà đã cho cô một cuộc sống ấm no và được trưởng thành dù sống trong môi trường bẩn bựa nhưng thế thì sao, bà cũng đã lấy đi toàn bộ tuổi thơ cô hằng mong ngóng.
Năm cô mười hai tuổi đã chứng kiến mẹ mình cùng một gã đàn ông lăn giường trong chính căn nhà mình đang sống.
Có hoảng hốt, kinh hãi, sau dần những cảnh tượng đó chẳng còn đánh động vào lòng cô.
Bởi nó quá thường xuyên, nó quá bình thường.
Trong nhận thức của cô, tình dụ.c sớm đã là thứ không quan trọng.
Thấy cũng chẳng chút xấu hổ bởi rất lâu trước đây khi cô còn chưa kịp trưởng thành, cô đã bất lực mặc cho những bóng đen hắc ám ấy xâm phạm.
Từ sớm cô không cần mua băng đĩa đen lén lút xem như nhiều bạn bè, cô còn được xem trực tiếp, mọi thứ đều diễn ra một cách chân thật.
Cô từng ghê tởm mẹ mình, thấy bà quá dơ bẩn, cũng cảm thấy chính mình đầy bùn nhão nhưng sống thì vẫn sống thôi.
Cứ thế cô và mẹ ngày ngày chạm mặt, lại chẳng nói được mấy câu.
Cho đến khi bà xảy ra chuyện.
Bà không còn, cô không hề cảm thấy mình được giải thoát, khi nghe tin bà chết, cô thấy trái tim mình trống rỗng.
Tựa như chẳng còn gì trên đời này níu lấy cô.
Cô biết mình yêu bà, rất yêu bà, nhưng hơn thế là hận.
Tang lễ kết thúc, mọi người chứng kiến cô con gái vô tình nhận xong tiền bảo hiểm rồi rời đi mất dạng, ý nghĩ xấu về cô càng gia tăng.
Mà cô đã chẳng để ý đến ai nói gì làm gì mình.
Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi đó một thời gian, đi đâu đó có thể mang lại chút an yên, để linh hồn cô bớt trống trãi.
Và cô tìm tới trấn Hạnh Phúc, bởi chính cái tên của nó.
Tiếng gõ cửa kéo toàn bộ suy nghĩ của cô về.
Biểu cảm thay đổi trong chớp nhoáng, Cố Yến Nam xoay người đi thẳng tới mở cửa ra.
Bên ngoài là nhân viên chuyển phát nhanh.
Ký tên, nhận hàng.
“Cảm ơn.”
Tốc độ giao hàng nhanh thật.
Hai ngày đã nhận được đồ mình đặt rồi.
Mở hộp giấy ra kiểm tra, bên trong là hai chiếc bật lửa đồng dạng, một màu đen một màu nâu.
Là quà trả ơn tặng Đường Dã và Trung Lật Tử.
Bọn họ nói không cần, chút chuyện đó chẳng là gì, nhưng cô là người sòng phẳng, không thích nợ nần ai.
Sau khi gói hai hộp quà nho nhỏ xong, Cố Yến Nam mang theo ví tiền rời khỏi căn hộ.
Siêu thị dưới khu chung cư không lớn nhưng những đồ dùng cần thiết lại khá đầy đủ.
Hôm trước đã sắm một ít đồ dùng gia đình, giờ cô chỉ ghé siêu thị mua đồ ăn về nấu thôi.
Tính tiền xong, tay xách nách mang ra ngoài, trùng hợp lại gặp Đường Dã.
Cố Yến Nam cười khẽ, ánh mắt không rời khỏi thân thể cường tráng nhớp mồ hôi của người đàn ông.
Chiếc áo thun đen bó người dính sát da thịt, cơ bắp tay, múi bụng khiến phụ nữ chết mê chết mệt.
Cổ họng hơi ngứa ngáy, có chút muốn trêu chọc người nọ.
“Chúng ta quả nhiên có duyên.”
Đường Dã cũng bất lực, thị trấn Hạnh Phúc nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng đi đâu cũng gặp cô thế này, còn nghĩ cô cố tình sắp xếp chạm mặt nhau đấy.
Anh nhìn cô, không lên tiếng, tự nhiên hành động theo quán tính, đến gần vươn tay dành lấy đống túi trên hai tay cô.
“Dẫn đường đi.”
Cố Yến Nam cong môi, đi bên cạnh anh, vừa hay cô cũng muốn đưa chút đồ cho người này.
“Tôi mới chuyển qua khu này.” Cô chủ động nói chuyện.
Đường Dã lại không quan tâm lắm, anh nhàn nhạt ừ, bước chân chầm chậm sánh vai với cô gái bên cạnh.
“Không hỏi tôi gì à?”
Anh nhìn cô, lắc đầu: “Tôi và cô thì có gì phải hỏi.”
“Anh chẳng có khiếu hài hước gì cả.”
“Đúng vậy.” Anh mà có khiếu gây hài mới là bất thường.
Chung cư có thang máy nhưng Cố Yến Nam cố tình dẫn anh đi thang bộ, Đường Dã biết cũng không vạch trần.
Đứng trước cửa căn hộ, Đường Dã đưa đồ cho cô.
“Tôi về đây.”
“Khoan.”
Dừng chân, hiếm khi nhẫn nại đợi cô.
Cố Yến Nam nói: “Anh chờ tí, tôi có thứ muốn tặng anh với Trung Lật Tử.”
“Không…” cần.
Chưa nói hết câu, cô gái đã chạy nhanh vào nhà.
Hai phút sau, cô lần nữa xuất hiện, trên tay ôm hai hộp quà nho nhỏ chỉ bằng nắm tay đàn ông.
“Tôi không muốn nợ ân tình ai, các anh đã giúp tôi, tôi nghĩ nên tặng lễ vật gì đó, màu đen của anh, màu nâu của Trung Lật Tử.” Cô nâng mắt, đưa chúng cho anh, lời lẽ chân thành.
“Chút quà nhỏ, anh nhận lấy đi.”
Cô đã bày rõ mục đích, anh không từ chối nữa, nhận lấy.
Lại không đi ngay mà đứng yên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô một chút.
Đoạn nghiêng mặt, xoay người, anh bỏ lại một câu: “Quà đã nhận, đi đây.”
Có lẽ từ giờ cả hai cũng chẳng còn liên quan gì tới nhau.
Như vậy cũng tốt.
Ôi, tiếc quá đi.
Tại sao lại có bạn gái rồi chứ?
Cố Yến Nam cười giễu, sau đó dứt khoát đóng sập cửa, vào nhà..