Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 89: 89: Đặt Bẫy






Hồi ở Thượng Giới, hắn từng đọc qua sách nói về các trận pháp đơn giản.

Nhưng đơn giản của Thượng Giới thì chính là phức tạp với Hạ Giới.

Qua một hồi phân tích, hắn cũng chọn được một cái phù hợp.
Sáng hôm sau, Ma Kim quay lại khu rừng phía Đông, sai đám thuộc hạ thu thập nguyên liệu.

Chủ yếu chỉ là những thứ dễ tìm xung quanh đây, kết hợp với ma lực của Hồ Mẫn, có thể tạo ra một trận pháp khá nguy hiểm.
Hắn vẫn chưa tin tưởng bọn ma nhân này nên không tiết lộ cho chúng biết về kế hoạch.
Trước tiên hắn đào một cái hố lớn, cắm chông nhọn tẩm cực độc, rồi dùng dây leo rào phía trên, phủ lớp lá khô.

Nhưng đấy chỉ đơn thuần là bẫy, còn dùng rưới lượng lớn huyết dịch để vẽ hoa văn trận pháp, bẫy chỉ đặt ở một vị trí, nhưng những vòng tròn trận pháp hắn bày bố với số lượng lên tới hàng trăm cái phủ dày đặt nguyên khu vực
-Sao chàng vẽ lắm thế? Phí huyết dịch quá, hôm qua luyện huyết ta còn phải tiết kiệm từng giọt.
-À thì ta làm theo những gì sách hướng dẫn thôi.

Cái này á, nó tương tự trận pháp truyền tống vậy, chỉ cần đối phương đứng trên bất cứ vòng tròn nào.

Khi nàng vận ma lực kích hoạt, chúng sẽ dịch chuyển hắn xuống cái bẫy nãy ta đặt.
-Ồ, sách hay thế, ta cũng muốn đọc.
-Ta lục lại kí ức thôi.

À đúng rồi, để kiếm vật làm thí nghiệm.
-Tìm ở đâu đây, gọi vài tên thuộc hạ ra nhé.
-Không cần, có đứa sập bẫy rồi, nàng mau kích hoạt trận pháp ta dạy khi nãy đi.
Hồ Mẫn không nghĩ ngợi nhiều, liền nhắm mắt niệm thần chú, rồi dậm chận xuống đất.
-Ơ???
Nàng lập tức bị rơi cái hố ban nãy.

Mấy cái cây chông nhọn đâm vào người, tuy nhiên chỉ làm nàng hoảng hốt một tí mà thôi chứ cơ thế chỉ bị xước nhẹ.
Ma Kim dỡ tấm che lên, đứng bên trên gọi nàng.

Hồ Mẫn giận dỗi, nằm dưới đó không chịu lên.

-Chàng muốn thì xuống đây này.
-Tí chất độc thấm vào cơ thể, nàng đừng hối hận đó.
-Ta không sợ, để cho ta chết quách đi còn sung sướng hơn là việc bị người mình tin tưởng phản bội.
-Thôi ta xin lỗi mà, có mỗi nàng là nhị giai thôi nên ta muốn thử tí.

Để ta kéo nàng lên.
-Không chấp nhận lời xin lỗi, không lên.
Ma Kim ngồi xổm xuống nhìn Hồ Mẫn mà cười trông rất gian manh.
"Hứ, để xem tí chất độc thấm vào máu thịt ta, ngươi có đau lòng không." Nàng nghĩ đây là một thứ độc chết người.
Nhưng nàng đã lầm, cơ thể lúc này không có dấu hiệu của sự đau đớn, nó lạ lắm cứ nóng bừng lên.

Hơi thở của Hồ Mẫn bắt đầu gấp gáp, tâm trí bắt đầu mơ hồ.
-Chàng đã tẩm gì vào ngọn chông?
-Một chút chất kích dục từ thảo dược tự nhiên, à, để đảm bảo, ta còn ngưng đọng dâm khí tích trữ trong đó.

Hai phút trôi qua mới ngấm vô người nàng, nàng cũng khá đấy.
Hồ Mẫn lúc này thấy cả người rạo rực, muốn thoát khỏi đây để cưỡng hiếp Ma Kim nhưng mà khi nãy cây lưỡi hái Ma Kim đã thu lại, không tài nào nhảy lên với luồng ma lực hỗn loạn trong người.
Nàng bất lực đành phải van xin hắn:
-Làm ơn đi, thiếp biết sai rồi, phu quân, chàng tha cho thiếp lần này đi.
-À ừm, vẫn chưa đủ.
-Chủ nhânnn, hãy rủ lòng thương xót cho nô lệ ngu ngốc này, làm ơnnn!
-Thôi được rồi!
Dứt lời, hắn nhảy thẳng xuống đó, Hồ Mẫn không nghĩ ngợi gì mà nhắm thẳng vào cổ hắn để hút máu, cái tay thì hư hỏng thò ngay vào trong quần.
Ma Kim không có ý định thân mật trong này, chỉ muốn trêu nàng một tí thôi.

Hắn hóa giải sự ảnh hưởng của dâm khí trong người Hồ Mẫn.
-Thôi được rồi, mau bay lên nào
Hồ Mẫn không hồi đáp, vẫn cứ tiếp tục hành vi đồi trụy.
Ma Kim thở dài:
-Nàng dễ thương quá đi mất, nhưng mà cứ tiếp tục thế này, tí hồi hai bé ma nữ trong kia, ta không kiềm chế được mà quất luôn đó.
Hồ Mẫn nghe vậy, như một bản năng nàng vội vàng thu dục vọng lại, vận ma lực vào lưỡi hái để bay lên khỏi hố.
-Hứ, thế mà mới hôm qua bảo năng lượng dự trữ chỉ nuôi được ba người, vậy mà giờ muốn nạp thêm hai.
Ma Kim luôn cố phân tích từ lần gặp nàng đầu tiên trong tầng hầm, nhưng mà mãi vẫn không phán đoán ra.


Hắn không khẳng định, cũng không phủ nhận, tính cách của người này quả thực giống giọng nói đồng hành với hắn trong những tháng ngày ở Địa Ngục.

Hắn ôm chầm lấy nàng và nói:
-Giống, thật sự nàng rất giống đó.

Em có phải nô lệ của ta không?
Hồ Mẫn khá là bỡ ngỡ, không rõ hắn nói gì nhưng vẫn cứ trả lời đại theo linh tính mách bảo:
-Ta là nô lệ của chàng, mãi mãi là nô lệ của chàng.

Thế đã đủ chưa?
-Đủ rồi, anh yêu em.
Hồ Mẫn dường như có chút xao động, như một bản năng liền trả lời bằng cái giọng ngọt ngào.
-Em yêu anh hơn.
Sau khi tinh chỉnh lại trận pháp thì trời cũng sắp tối, Ma Kim trở về Kim Phủ.
Đám ma nhân ở Hoàng Hà Thành do Hổ Thiết cầm đầu.

Còn Hổ Kiên thì luôn luôn ấp ủ âm mưu chiếm lấy Hồ Mẫn, người mà đáng nhẽ phải dâng lên đám tu ma phía trên, chính vì lẽ đó nên hắn chưa báo cáo lại sự việc Hổ Thiết bị sát hại mà âm thầm theo dõi để lần ra vị trí của Hồ Mẫn.
Tuy nhiên hành tung của Ma Kim bí ẩn, ngoài những người thân tín được tiết lộ trực tiếp thì hầu như chẳng có ai biết được cả.

Hắn đã sớm biết được tàn dư ma nhân lẫn trốn trong rừng, chỉ là không mò ra được vị trí hang ổ.
Lần này tạm thời Ma Kim đã kiểm soát được toàn đám ma nhân này.

Theo lời Hổ Trung, việc liên lạc với kẻ thao túng phía trên thông qua bồ câu đưa thư, thời gian phản hồi sẽ đâu đó nửa tháng.

Chính vì vậy hiện tại Ma Kim còn khá nhiều thời gian chuẩn bị.
Ma Kim không liên thủ với thành chủ hay Bạch gia mà quyết định tự đối phó, dù gì thì hắn cũng muốn giữ lại cho Hồ Mẫn đám lâu la sai vặt, phần vì hắn chẳng cần phải tốn công biện hộ với đám người kia.
Sáng hôm sau, trong lúc Ma Kim dự tính đi tới khu rừng phía Đông thì thành chủ đích thân tới Kim phủ thăm hỏi:
-Kim công tử bình phục rồi sao, thật tốt quá.
-Ngài tới đột xuất, Kim phủ không kịp nghênh đón, thật ngại quá.
-Ngươi cứ khách sáo thế này làm ta đây ngại quá.

-Ngài tới đây ngoài để thăm ta còn có việc gì không, cứ nói tự nhiên, giúp được ta sẽ giúp.
-Công tử khẩu khí thật không tầm thường, thế thì chúng ta vào vấn đề chính luôn.

Bạch gia quyết định thành lập một chi nhánh ở đây, dự là một tháng sau sẽ có mặt tại Hoàng Hà Thành.
-Sớm vậy sao, nếu như theo lẽ thường thì ít nhất cũng độ nửa năm chứ?
-Ta đây cũng không rõ, chỉ là muốn thông báo với ngươi sớm.
-Bạch gia trước giờ thường kinh doanh về dược liệu, nhưng Hoàng Hà Thành thiên nhiên ưu đãi, lại hòa bình kéo dài, có lẽ sẽ lấn sang mảng khác nhỉ?
-Ta cũng không rõ lắm.

Có thể sẽ nối tiếp Nguyễn gia và Phạm gia lúc trước, tập trung vào giao thương liên thành.
-Cũng hợp lí.

Hôm bữa ta có xuống phía Nam xem, đồng cỏ bát ngát, ruộng đất màu mỡ.

Đống đó nghe bảo thuộc sở hữu công sao?
-Đúng vậy, nó đã duy trì từ nhiều thế hệ thành chủ đời trước.

Không biết ngươi nhắc đến có dụng ý gì chăng?
-Ta đây muốn dâng lên ngài vài bản thiết kế hệ thống thủy lợi, nếu áp dụng vào, chắc chắn sẽ tăng năng suất lao động, với cả, còn vài tháng nữa là sang hạ, thường ngập lụt, nếu sớm xây dựng chắc chắn sẽ khắc phục một cách triệt để.
-Thật sao, thành Hoàng Hà thực sự nợ Kim công tử rất nhiều.
-Thành chủ như ngài, cả đời vì nước vì dân, không một lời than thở, ta đây chỉ muốn góp một phần sức mọn có đáng là bao.

Tuy nhiên, vẫn xin ngài đây một tí ân huệ.
-Ngươi cứ nói, ta sẽ huy động toàn bộ binh lính hỗ trợ.
-Nghe gì nặng nề thế, chỉ là ta và các nữ nhân đi qua các cổng thành còn bất tiện, hôm bữa có tên lính còn đòi xét xe ngựa của ta.
-Còn có kẻ cả gan như thế sao?
Giọng nói của Ma Kim bỗng thay đổi, trở nên sắc bén:
-Đúng vậy, làm ta đa nghi còn nghĩ đây là lệnh của ngài đấy?
Bị Ma Kim phát hiện, lão thành chủ cũng chả dám biện hộ.

Sự việc Ma Kim thường xuyên ra khỏi thành khiến cho thành chủ chú ý, dẫu biết bản thân không nên mích lòng Ma Kim nhưng thành chủ không thể không tò mò.
Ma Kim cũng thông cảm, dù gì cũng ngồi cùng một chiếc thuyền nên chả chấp nhặt chuyện này lắm, nhưng mà Hồ Mẫn thì khác, nếu để lộ danh phận của nàng thì Bạch gia chắc chắn sẽ phái người xử lý.

Hắn cười nói vui vẻ:
-Sao mặt ngài căng thẳng thế, chuyện này bình thường, chỉ là chức trách thôi mà.

Ta không có ý kiến, nhưng bà chủ Như hay bực bội lắm.


Mong ngài cấp cho ta vài cái lệnh bài thông hành.
-Tưởng chuyện gì chứ cái này đơn giản.

Ta sẽ về làm liền.
-Đa tạ thành chủ!
"Chưa kịp hỏi về lí do hắn ra khỏi thành thì đã bị chặn họng, tên này quả thật đáng gờm, từ lúc phụ mẫu chết, hắn như trở thành con người khác" Thành chủ rời khỏi Kim phủ với tâm trạng âu lo.
Trong lúc tiễn, Ma Kim còn dặn dò một câu:
-Ta ác với kẻ ác, tốt với người tốt.

Nên có kẻ ác nào xuất hiện, ta sẽ thủ tiêu.
Ma Kim không có nhiều việc để làm, liền tiến vào khu rừng, hắn đã báo với Ái Như và Tuyết Hân rằng sẽ không về đêm nay.
Lần này hắn muốn cùng Hồ Mẫn thám hiểm khu rừng phía Đông, giờ đã có phương tiện tẩu thoát, không còn ngại thứ gì nữa.

Vừa vào hầm ngục thì Ma Kim đã bắt gặp Hồ Mẫn đang ngồi vẽ, phía trước là năm ma nữ đang khỏa thân.
-Chăm chỉ quá ta, nay không tập luyện huyết à?
-Em quyết định tập luyện phân thân trước, sắp tới trận chiến rồi mà.
-Cũng thông minh đấy.
Ma Kim cởi đồ ra và tới tạo dáng cạnh đám người mẫu kia.
-Vẽ hai tay thành thạo rồi, nhưng đấy chỉ là cảnh giới dùng não điều khiển hai việc liên quan cùng lúc thôi.

Giờ thì thử tưởng tượng thêm cảnh các cô gái ở đây hút máu ta, ân ái ta rồi vẽ vào tranh xem.
-Hừ, lắm trò.
Hồ Mẫn làm theo, nhưng mà chỉ vừa suy nghĩ tới việc Ma Kim dâm loạn cùng những nữ nhân dơ bẩn kia thì nàng đã tức đến rung người.

À thì vì chủ nghĩa của đám tu ma hạ đẳng kia là thỏa mãn dục vọng, nên bọn chúng hay thác loạn với nhau một cách vô độ, khiến Hồ Mẫn theo bản năng cảm thấy kinh tởm.

Ma Kim đành an ủi:
-Cố gắng đi, làm được ta cho hút máu.
Sau nửa canh giờ, Hồ Mẫn cũng cho Ma Kim xem thành quả.

Từng biểu cảm sắc thái quả sinh động, mặc dù bên ngoài Ma Kim chỉ thi thoảng đùa nghịch với đám kia nhằm gợi ý cho nàng nhưng mà Hồ Mẫn đã suy diễn ra cảnh tượng rất chi tiết.
-À khoan đã, ta thấy gì đó không đúng, cái vòi của ta đâu mất tiêu rồi, sao đổi thành cái khe của nữ nhân rồi?
Hồ Mẫn không quan tâm, nhảy xổ lên người hắn mà ngoặm chặt vào cổ.
Ma Kim bế nàng đi vòng vòng kiểm tra xem tiến độ luyện huyết của đám thuộc hạ.

Hắn vẫn đang phân vân không biết có nên cho bọn này trợ giúp chiến đấu trong trận chiến tiếp theo không, lỡ nửa chừng chúng quay lưng lại thì khổ.