Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 40: 40: Điều Bất Ngờ






-Phụ thân, chúng ta ôm thế là đủ rồi chứ? (Ly Ly)
Lão Đồ Long Thiên giật mình, vội thả lỏng vòng tay buông Ly Ly ra.

Lão cười khà khà nói lớn:
-Xin lỗi con, ta hơi lơ đễnh một tí.
-Phụ thân, người khóc sao?
Trên khóe mắt của lão đã rưng rưng.

Lão chớp chớp mắt, ra vẻ bình thường, ho ho vài tiếng lấy lại tinh thần:
-Ly nhi hoa mắt rồi, lão đây làm gì biết rơi lệ.

Các con hôm nay tới là có chuyện gì thế?
-À, bọn con muốn tổ chức một buổi tiệc long trọng, mời các bậc tiền bối trên Thượng Giới đến dự.

Không biết ý của phụ thân thế nào?
-Chuyện này...!có thể cho ta thời gian suy nghĩ không?
Ly Ly làm ra vẻ hụt hẫng, quay lưng bước về phía Ma Kim, tự nhủ "Biết thế nào cũng vậy mà."
Đồ Long Thiên thấy con gái thất vọng, lão không còn cách nào khác đành lớn tiếng nói:
-Các con dự tính khi nào tổ chức? Người làm cha như ta sẽ đứng ra đảm bảo cho con.
Ly Ly rạng rỡ trở lại, quay lại nhìn lão:
-Thật sao cha, bọn con dự tính tháng sau sẽ mở tiệc.
Đây là lần đầu nàng ấy gọi tiếng "Cha", trước giờ hai chữ "Phụ thân" nghe thì trang trọng nhưng cực kì xa cách.

Lão bỗng dưng muốn khóc lần nữa, chỉ có thể lấp liếm bằng câu hỏi:
-Được thôi, ta sẽ kêu người chuẩn bị.

Các con sẽ tổ chức ở đây sao?
-Dạ không, bọn con vừa xây một động phủ ở Trung Tâm, để con đưa cha vị trí.
-Được thôi, mai cha sẽ sắp xếp đến đó xem thế nào.
-Cảm ơn cha.

Không còn việc gì nữa, bọn con xin về trước.
Ma Kim lúc này đi tới, dang tay ra đòi lão bế.

Lão tất nhiên mừng rỡ bồng lên, cưng như cưng trứng.

Hắn bắt đầu tỏ vẻ ngây ngô vòi vĩnh:
-Tổ phụ ơi cho con ngân lượng để mua bánh kẹo đi.

Mẫu thân bảo hết sạch rồi nên không mua cho con được.
Lão cười khà khà:
-Thằng bé kháu khỉnh mới bây lớn mà đã xin tiền của gia gia rồi.


Để ta cho con chút ngân lượng tiêu vặt.
Dứt lời, lão liền biến ra một ngàn linh thạch.

Ma Kim dùng cái nhẫn trữ vật nhị giai rách mua hôm bữa lập tức thu vào:
-Tôn nhi đa ta tổ phụ.
Lão quay sang nói với Ly Ly:
-Sau này thiếu thốn gì cứ tự nhiên nói với cha, cha sẽ đáp ứng cho tụi con.
-Dạ vâng, Ly nhi đã rõ.
-Thôi cũng muộn rồi, hai con về đi.
-Tạm biệt phụ thân.
Sau khi hai người rời khỏi, Đồ Long Thiên vẫn đứng ở trước chính điện thắc mắc: "Tháng trước ta đã xuống Địa Ngục tâm sự cùng Cốt đệ, đệ ấy cứ khen ngợi tôn nhi, bảo rằng nó mới bây lớn đã cao hơn Ly nhi rồi, sao ta nhìn đi nhìn lại nó vẫn thấp hơn nhỉ.

Ngày mai ta phải tâm sự với thằng bé mới được.

Nó có gì mà khiến Cốt đệ lại hào hứng quan tâm đến vậy."
Lão nhìn lên trời cao lúc này đang đỏ rực ánh chiều tà, cảm xúc bồi hồi lại trào dâng.
Trên đường về, Ma Kim và Lisa không ngừng trêu ghẹo Ly Ly:
-Mẹ cũng diễn sâu quá nhỉ, trông y như thật luôn đó, còn khiến gia gia cảm động rớt nước mắt.

(Ma Kim)
-Làm gì có chứ, chỉ là ta bắt chước theo con tiến tới ôm ông ấy thôi mà.

(Ly Ly)
-Tình phụ tử hai người thật sự làm muội ghen tị, tỉ ôm phụ thân còn lâu hơn ôm muội đây.

(Lisa)
-Từ khi nào muội lại hùa theo nhóc Ma Kim đấy hả.

(Ly Ly)
-Nói không đúng sao.

Mẹ bây giờ chắc cũng nhẹ lòng hơn một tí rồi chứ nhỉ.

(Ma Kim)
-Không có mà! (Ly Ly)
-Xem tỉ nói dối không chớp mắt kìa.

(Lisa)
-Tỉ đánh muội bây giờ.

(Ly Ly)
-Thế thì muội phải bay nhanh hơn đây.


(Lisa)
-Aaaaa! Chậm thôiii! (Ly Ly)
-Giờ chúng ta đi đâu đây Ma Kim? (Lisa)
-Gọi ta hai tiếng chủ nhân đi nào.

(Ma Kim)
-Không! (Lisa)
-Thế thì gọi là Kim huynh.

(Ma Kim)
-Khônggg!!! (Lisa)
-Tiến về động phủ của chúng ta ở Trung Tâm để đón hai vị tỉ tỉ thôi.

Mà khi sáng chúng ta thống nhất gọi nó là cái gì nhỉ? (Ma Kim)
-Tình Phủ! (Ly Ly)
-À phải rồi, về tới đó ta sẽ đè ngươi ra làm tình, Lisa à! (Ma Kim)
-Tên độc ác biến thái nhà ngươi, ngươi có tin ta hất người xuống vực không? (Lisa)
Không biết là có ý hù dọa hắn hay là nôn nóng về gặp hai tỉ tỉ kia mà tiểu yêu nữ đó bay càng lúc càng nhanh hơn
.
Về phía của Mộng Dao và Tử Nguyệt, một người là đệ nhất mỹ nhân cưỡi lụa bay trong gió, một người nhan sắc không hề kém cạnh đang xé mây bằng đôi cánh dơi đỏ rực, đi tới đâu thiên hạ trầm trồ tới đấy.
Hay tin cốc chủ Lạc Ma Sư đang bận bế quan, hai nàng viết một lá thư ghi rõ sự việc rồi quay về Trung Tâm.
Hai người trong tư thế tự tin, dạo bước quanh Trung Tâm, với chút linh thạch ít ỏi còn sót lại, họ ăn tạm sơn hào hải vị, đã thế còn uống đến say bét nhè.
May thay, nơi này gần với Tình Phủ thuộc địa bàn Ma La Cốc quản lí chứ không khéo hai nàng đã bị người lạ bắt cóc rồi.
Đến sập tối hai mỹ nhân mới chịu vác xác về.

Vừa đặt chân tới phòng khách, Tử Nguyệt ngu ngơ thắc mắc:
-Chỗ nào bật đèn thế Mộng tỉ, sao tối quá đi, không có ánh trăng tròn kia chắc chúng ta chẳng thấy gì.
-Tỉ cũng không biết nữa, mấy cái vị trí cơ quan thằng nhóc Ma Kim lo liệu.

Đợi xíu, tỉ có mang theo lồng đèn.
-Bên phía Ly tỉ làm việc lề mề quá nhỉ.
Đột nhiên hàng chục bóng đen từ đâu chui ra, tấn công họ tới tấp, Mộng Dao chỉ kịp thời bọc Tử Nguyệt lại để giúp nàng chặn đòn cước của một tên.

Bọn chúng tỏa ra ma khí, rất khó nhận dạng.
Tử Nguyệt vội lôi bốn huyết hình nhân ra tự vệ, bản thân thì bay lên tránh né.
Mỗi con huyết hình nhân cao to gấp đôi nàng, sở hữu ma lực đặc biệt được chuyển hóa từ huyết khí và vũ hồn nằm trong lõi.

Hình nhân được làm từ kim loại cứng cáp tuần trước nàng đã mua về, đối với đòn công kích từ tam giai trở xuống, căn bản là không thể xuyên qua được.

Đặc biệt hơn cả chính là những con bản sao tái sinh liên tục miễn là Huyết Phúc của nàng vẫn còn máu tích trữ.


Tuy sức tấn công của bọn chúng không quá đáng kể nhưng với sự khó chịu khi liên tục phục hồi, nó giúp nàng sự phòng ngự bền bỉ.
Mộng Dao cũng không kém phần, nàng tỏa mị lực diện rộng khiêu khích đối thủ, hai tay quấn chặt dải lụa, giăng nó khắp căn phòng.

Năm tên tấn công nàng lập tức bị trói lại.
Bên phía Tử Nguyệt còn hai tên bám đuôi, nàng chỉ sử dụng Huyết Nguyệt Vũ ngay trên không trung tìm vị trí an toàn.

Tuy nhiên huyết hình nhân không biết bay, chỉ là một đám vô dụng dưới mặt đất.

Một tên đột nhiên xuất hiện phía sau đạp nàng một cú ngã nhào xuống đất.
Mộng Dao lập tức dùng vải lụa kéo Tử Nguyệt sát lại để cùng nhau phối hợp.

Cũng may bọn sát thủ này không sử dụng vũ khí, nãy đến giờ chỉ sử dụng quyền cước.
Chưa mừng được bao lâu, năm tên bị Mộng Dao khống chế đã lôi dao ra dễ dàng chặt đứt vải lụa.
Mộng Dao hét lớn:
-Khốn khiếp, các ngươi là ai phái đến?
Tử Nguyệt thắc mắc:
-Tại sao trận pháp cảm ứng không nhận diện được chứ, Ma Kim rõ ràng đã liên kết nó với chúng ta rồi mà.

Không để hai nàng có thời gian xử lý, bọn chúng liền lao vào tấn công.

Tổng cộng có mười hai tên, ba tên nãy giờ đứng bên ngoài quan sát chưa chịu ra tay.
Rút kinh nghiệm khi nãy, Tử Nguyệt không bay cao nữa mà quyết định ở dưới mặt đất để bốn con Huyết Hình Nhân có thể hỗ trợ.
Thấy bọn chúng bắt đầu sử dụng vũ khí, Mộng Dao không chần chừ sử dụng Mị Ảnh Phá Hồn, mắt nàng sáng rực, vũ hồn hiện ra sau lưng, tấm vải lụa cũng phát sáng, mỗi đòn đánh của nàng giờ đây sẽ sát thương lên cả linh hồn đối phương.
Một cú, hai cú, ba cú...
"Tại sao có thể như vậy, bọn chúng không hề bị tổn thương.

Chẳng nhẽ do ta quá yếu sao" Mộng Dao cảm thấy khó hiểu.
Bốn con hình nhân của Tử Nguyệt bắt đầu tỏ ra tác dụng khi mà có thể ngăn chặn đám sát thủ.
Tuy nhiên những tên đó cũng không ngu ngốc, biết điểm yếu chí mạng của bọn hình nhân, bọn chúng bay thẳng lên trần, sau đó dẫm mạnh tạo lực lao nhanh xuống dưới.
Mộng Dao đành dùng số vải lụa còn sót lại dựng thành tấm khiên cản đòn công kích.

Chín tên sát thủ cùng lúc dùng dao điên cuồng xé nát tấm khiên vải.
"Khốn khiếp thật, ta không hề có kĩ năng gây sát thương nào ngoài Mị Ảnh Phá Hồn." Mộng Dao bất lực.
Một con huyết hình nhân bỗng nhảy cao, bọn sát thủ không kịp trở tay, bốn tên trong số đó bị đè bẹp.
Ba con hình nhân còn lại cũng lần lượt bắt chước theo, nhưng lần này đã mất yếu tố bất ngờ, bọn sát thủ lại nhảy lên trần né tránh, rồi lại lao xuống bào mòn tấm khiên.
Bỗng một trong số ba tên sát thủ đứng quan sát nãy giờ lao tới đâm xuyên qua con hình nhân cử động sớm nhất.

Đúng như dự đoán của hắn, đó là con hình nhân mang trong mình vũ hồn của Tử Nguyệt.

Mặc dù không làm nàng bị thương nhưng Huyết Phúc cũng mau rút vào trong người nàng, đám hình nhân cứ thế bất động.
Xoạc xoạc, vải lụa của Mộng Dao đã bị bọn chúng cắt vụn.

Tám tên đứng vòng tròn xung quanh như đang hù dọa hai người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Thấy tình hình không ổn, Mộng Dao cố gắng đàm phán:
-Các ngươi là ai? Tại sao lại tấn công bọn ta.

Chúng ta là người của Ma Sát Giáo, đụng vô bọn ta, các người sẽ không sống lâu đâu.

Tám tên sát thủ vẫn im lặng một cách đáng sợ, từ từ tiến sát lại gần hai nàng.


Vải lụa không còn, Huyết Hình Nhân cũng đã bị đánh bại, hai nàng run rẩy dựa sát lưng vào nhau.

Tử Nguyệt bất lực rút cây Huyết Trích ra, nhắm mắt rồi giơ thẳng trước mặt.

Bọn chúng đột ngột tăng tốc lao tới với tám lưỡi dao sắc bén.
Bỗng Mộng Dao nhếch mép mỉm cười.

Tất cả mảnh vải lụa rách nát dưới đất bất ngờ từ dưới đất lao lên như những lưỡi dao sắt bén, chém tan nát tám tên sát thủ.

Hai nàng cũng kiệt sức mà dựa nhau ngồi bệt xuống, thở hổn hển.
-Thành công rồi sao...!(Mộng Dao)
-May quá đi! Nếu tỉ không có khả năng để lại ma lực trên những tấm vải bị cắt đứt thì chúng ta xong đời rồi.

(Tử Nguyệt)
Từ trong bóng tối, một tên sát thủ nữa xuất hiện, như bọn lúc nãy, hắn lại phủ ma khí xung quanh.

Hắn tiến tới gần mang theo luồng sát khí, hai nàng lập tức đứng dậy, Tử Nguyệt lại cho vũ hồn nhập vào một con hình nhân.
-Này, dáng đi đó sao quen thế.

(Tử Nguyệt)
-Cái mùi sát khí này nữa.

(Mộng Dao)
-Này, Lisa đó hả, trên đời này có mình xà muội đi mà lắc lắc cái hông như thế thôi.

(Tử Nguyệt)
-Không phải là ta.

(Một giọng nói đàn ông phát ra)
-Hở? (Tử Nguyệt dang hai tay ra như muốn thách thức)
-Ý ta không phải như vậy, ta không phải cô ấy, ta là ta.

(Một giọng nói đàn ông phát ra)
-Thôi mau dừng lại đi, bị phát hiện rồi.

(Mộng Dao)
Giải trừ Âm Ẩn, Lisa để lộ đường cong đuôi rắn hấp dẫn.

Tử Nguyệt tức giận:
-Muội bị điên à, không thấy bọn ta vừa trải qua tử chiến sao còn đùa giỡn kiểu đấy.
-Làm gì mà tử chiến chứ.

Chỉ là tí phân thân của muội thôi mà.
-Hả, là sao?
Lisa búng tay một cái, những tên sát thủ khi nãy lập tức biến mất.
Tử Nguyệt tức điên lên, con Huyết Hình Nhân đứng gần đó bất ngờ lao nhanh đến giữ chặt Lisa.
-Huhu, tha cho muội, là do Ma Kim xúi muội, muội không biết gì hết.
Tử Nguyệt gồng mình hét lớn:
-Lại là Ma Kimmm! Đệ đâu, mau ra đây!!!!