Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 36: 36: Tâm Cảnh Thật Tuyệt






Cuộc chiến giữa Mộng Dao và Lisa cũng kết thúc sau tư thế cắt kéo, cả hai ôm nhau thiếp đi một lúc.

Không lâu sau đó Mộng Dao từ từ mở mắt, trong vòng tay nàng là thân hình bé bỏng của Lisa, chân nàng thì đã bị đuôi của Lisa quấn chặt.
Nàng mơ màng từ từ nhớ lại việc khi nãy "Aaaa ngại chết mất thôi, làm sao đối mặt với bọn họ đây.

Mình là tỉ tỉ mà lại hành xử tùy tiện như thế."
Miệng Lisa vẫn còn đang ngậm chặt ti Mộng Dao khiến tỉ ấy không biết làm gì khác ngoài nằm bất động đợi muội ấy dậy.

Tuy nhiên hiện tại thì Mộng Dao cảm thấy một sự dễ chịu kì lạ, chưa bao giờ cơ thể nàng được thỏa mãn như thế.

Nàng bắt đầu nghĩ ngợi lung ta lung tung về đám người Ma Kim, Ly Ly, Tử Nguyệt.
Trong lúc đó thì Lisa cũng tỉnh giấc, nàng mút chụt chụt vài cái cuối rồi nhả ra, dụi dụi mắt nói mớ:
-Ngực của sư phụ nhỏ lại bớt rồi nè!
Nàng ngước lên nhìn thì thấy ánh mắt tròn xoe ngây thơ của Mộng Dao, liền phản xạ hét toáng lên một tiếng rồi mau chóng định thần lại:
-Aaaa! Mộng tỉ sao ở đây, à phải rồi ta nhớ lại rồi.

Hì hì.
Mộng Dao nhẹ nhàng xoa đầu Lisa:
-Tỉ đây, không sao rồi.

Muội có thể bỏ tỉ ra được chưa.
Lisa nhìn xuống dưới, vội vàng rút đuôi ra khỏi cặp giò của Mộng Dao:
-Á, muội xin lỗi.
Đến quá trưa, Ma Kim nghịch lọ âm dịch ở phòng khách cũng chán rồi nên tò mò về tình trạng đám nữ nhân.

Hắn lớn tiếng gọi mọi người ra ăn uống để chiều còn tiếp tục học bí tịch.
Tử Nguyệt ra khỏi phòng đầu tiên, phụ Ma Kim nướng mớ thịt hôm qua ghé mua ở Tuyết Yêu Lầu.
Ly Ly thì đang đi lấy đồ cho Mộng Dao, vì ban nãy hai nữ nhân kia mượn phòng tạm phòng của Ma Kim để thác loạn, không còn quần áo để mặc.
Loay hoay một hồi mọi người đã tập trung đầy đủ ở phòng khách.

Mộng Dao và Lisa tất nhiên là vô cùng xấu hổ.

Thịt thơm phức bày sẵn trên bàn mà chỉ giương mắt nhìn.

Ly Ly bèn gắp thức ăn bỏ vào chén của Lisa, Tử Nguyệt cũng làm tương tự với Mộng Dao.

Nhưng có vẻ bọn họ vẫn còn ngượng ngùng lắm.

Hắn an ủi Lisa:
-Này, ăn đi chứ, chả phải ngươi thích món này nhất sao?
Nàng nhìn hắn với ánh mắt tỏ vẻ dỗi hờn:

-Ngươi còn chả thèm xin lỗi ta sao?
Hắn hạ giọng:
-Ta xin lỗi mà, ngoan ăn đi, ăn mau chóng lớn còn có sức để bật lại ta chứ.
Mộng Dao hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói:
-Việc vừa rồi thật ngại quá.

Mọi người thứ lỗi cho ta.
-Chẳng phải khi nãy muội đã nói rõ rồi sao.

Tỉ tỉ không có lỗi gì mà (Ly Ly nói)
-Biết là thế, nhưng mà ta vẫn thấy hành động kì quặc của ta gây tiêu cực đến mọi người.
Ma Kim mồm đang ngậm miếng thịt lớn, nhồm nhoàm đáp lời:
-Tích cực chứ tiêu cực gì.

Mộng tỉ nói thế là sai hoàn toàn.
Tử Nguyệt ngồi bên cạnh cốc đầu hắn một phát nhắc nhở:
-Nhai còn chưa xong đã nhiều chuyện, hư hỏng.
Mọi người cũng bắt đầu trở nên tự nhiên hơn, không còn e dè nữa.

Ăn xong, họ mở tiệc trà nhẹ, Ma Kim lấy bàn cờ vây ra tập luyện với Mộng Dao.

Nàng ấy ít nhiều gì cũng có kinh nghiệm, một người chơi chưa rành như Ma Kim thua là điều tất yếu.
Tới chiều, bọn họ là ra ngoài sân dợt tiếp.

Mộng Dao, Tử Nguyệt, Ly Ly ba người họ sử dụng tâm cảnh để luyện bí tịch, đến đoạn khó hiểu mới thoát ra để hỏi Ma Kim.
Tâm cảnh là cảnh tượng được tu chân giả hình dung bằng suy nghĩ trong đầu.

Chỉ cảnh giới đạt tới tam giai mới hình thành được tâm cảnh.
Cảnh trong đây được sinh ra dựa trên đặc điểm riêng của mỗi người.

Có người tâm cảnh là cảnh rừng cây um tùm, có người thì lại đứng trên hoang mạc mênh mông, có người lại đứng trên đại dương bao la, trên núi cao đồ sộ,...
Khi vào tâm cảnh, đầu óc trở nên tập trung cao độ, luyện công, nghiên cứu tài liệu cũng trở nên dễ hơn.

Chỉ cần tu chân giả đọc thuộc một quyển sách, họ có thể tái hiện lại trong tâm cảnh, sau đó dùng ý niệm để tạo nên hình ảnh ba chiều, giúp hiển thị một cách cụ thể, dễ hiểu hơn.
Thời gian cảm nhận trong tâm cảnh trôi qua chậm hơn một nửa so với bên ngoài, điều đó đồng nghĩa tu chân giả có thể có nhiều thời gian để rèn luyện hơn.

Tuy nhiên, tâm cảnh cũng có mặt hạn chế của nó, đó là sức mạnh thân thể không tăng tiến, đơn giản là vì thực tế họ không hề cử động mà chỉ đang suy nghĩ.

Thế nên có một số bí tịch yêu cầu luyện thể thì sẽ không học được trong tâm cảnh.

Ngoài ra còn một điểm lợi hại của tâm cảnh đó là rèn kĩ năng cho vũ hồn, gọi là hồn kĩ, bằng cách giao tiếp phi ngôn ngữ với nó.
Tâm cảnh của Mộng Dao là một cánh rừng hoa màu hồng bát ngát.


Trong đó vũ hồn của nàng là Điệp Hậu, một con bướm khổng lồ màu hồng.

Tuy nhiên ở trong này, vũ hồn nàng lại phân ra thành một đàn bướm bé bé xinh xinh.
Để học được Mị Ảnh Phá Hồn siêu phẩm võ kĩ, nàng phải làm chủ hoàn toàn được vũ hồn sau đó dung hợp nó với mị lực thiên chất của bản thân.

Cuối cùng là phóng thích nó ra để lôi kéo linh hồn đối phương, khiến chúng lộ ra yếu điểm.

Một Vũ Điệu Bươm Bướm được nàng nghĩ ra sau cái lần chứng kiến khoảnh khắc thăng hoa của Tử Nguyệt với Huyết Nguyệt Vũ.

Điệu múa của nàng được ôm ấp bởi vải lụa mềm, đàn bướm tụ tập lại nâng nàng lên không trung, một cơn gió thổi từ dưới khiến những cánh hoa xung quanh theo đó mà bay lượn cùng nàng.

Tất cả tạo nên một bức tranh hoàn mĩ, trong đó nữ hoàng của cánh rừng hoa chính là mỹ nhân Mộng Dao đây.
"Muốn người khác yêu ta thì ta phải yêu bản thân trước."
Đó là lời dạy của Ly Huyền mà Mộng Dao khắc cốt ghi tâm.

Nàng để cơ thể thả lỏng, dùng trái tim để vận chuyển năng lượng, để cảm nhận vẻ đẹp của chính bản thân nàng.

Mị lực của nàng không ngừng tăng lên, nàng dùng toàn bộ dòng chảy của hồn lực, ma lực, mị lực để kết đọng lại thành một.

Mị Ảnh Phá Hồn siêu cấp võ kĩ cứ thế đã được mỹ nhân Mộng Dao sơ nhập nhất giai.
Còn về Ly Ly, đã lâu lắm rồi nàng mới quay lại tâm cảnh.

Nàng chẳng thích thú gì nơi này, cảnh tượng xung quanh là một khu rừng lá đen cằn cõi, bóng tối u ám bao trùm khắp nơi.

Nàng thử nghe lời dặn của Ma Kim vận vũ hồn ra.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, nàng sợ hãi muốn lập tức rời khỏi mộng cảnh, mỗi lần tới đây cứ như nằm mơ thấy ác mộng vậy.

Tuy nhiên đó là Ly Ly của ngày trước, nàng hôm nay phải mang theo trọng trách bảo vệ cho hài nhi và các tỉ muội, nàng phải mạnh mẽ hơn.
Một màn đen khổng lồ từ phía dưới bay lên xuyên qua nàng, con rồng này thực sự quá lớn rồi.
Nếu như ví nó to như là cơ thể nàng, thì nàng lúc này chỉ nhỏ bằng một con kiến.

Khi nó chưa bay lên cao trăm dặm, nàng còn chả thể nhìn thấy hình dáng thực sự của nó cơ.

Con rồng dài, chỉ có hai chân ở phía trước, thật ra nếu nhìn kĩ thì giống hai tay hơn, khoác lên lớp da đen sậm, trông cực kì ngầu!
"Vũ hồn bát giai là đây sao, chẳng trách Đồ Cốt thúc thúc lại tỏ bất ngờ vào khi ấy."
Nàng nhắm mắt cố gắng biến nó nhỏ lại nhưng có vẻ không thành công.


Bỗng dưng nó nói bằng cái giọng trầm ấm:
-Xin chào tiểu cô nương.
So với lúc đầu mới đến đây, Ly Ly lúc này cảm thấy sợ hãi tột độ, mém tí nữa là nàng cút khỏi tâm cảnh rồi.

Vì thể diện, nàng cố trấn áp bản thân, gắng gượng hỏi:
-Ngài là ai vậy?
-Ta là một trong ba long thể của Đấng, nhầm...!khụ khụ...!ta là vũ hồn của cô nương đây.
...
"Ê, lỡ mồm rồi, xóa kí ức đoạn này hộ ta với Thần Chết Trắng." Hắc Long cầu cứu.
"Không nha, cảm ơn!" Bạch Tử Thần đáp.
Ly Ly thấy đỡ sợ hơn một tí, bèn hỏi thêm:
-Ngài vừa nhắc tới Đấng hả?
-Ngươi nghe nhầm rồi, ta là vũ hồn.
-Ờ ờm, cơ mà sao ngài có thể nói chuyện vậy, ta chưa từng nghe nói về chuyện kì lạ này.
-Thật ra thì vũ hồn biết nói chuyện mà, chỉ là do phàm nhân các người không hiểu thôi.

Ta là vũ hồn cửu giai nên có thể giao tiếp với ngươi.

Mặc dù hiện tại bị chia ra làm nửa.
-Ra là vậy.

Không biết nên ta xưng hô với quý ngài đây như nào?
-Xưng hô như bình thường thôi, chủ nhân với nô lệ ấy.
Ly Ly cúi mặt suy nghĩ một hồi, sau đó ngước lên nói:
-Ờ ờm.

Ta đây gọi ngài là Hắc chủ nhân nhé.
-Ể, cô nương nhầm rồi, vũ hồn như ta thì nên là nô lệ của cô nương mới phải.
-Hả, có chuyện vậy sao?
Hắc Long gật gật cái đầu trông rất ngoan ngoãn.
Ly Ly bắt chước tính xấu của Ma Kim.

Kĩ năng "Được đà lấn tới!" áp dụng, nàng đành ra lệnh:
-Này, mau biến nhỏ lại đi.

Ta ngước đầu mỏi cổ quá.
-Nhưng trong tâm cảnh chủ nhân làm gì biết mỏi mệt chứ.
-Ý kiến à?
-Dạ không.
Thế là Hắc Long biến nhỏ lại, chỉ vừa bằng cánh tay Ly Ly.

Nàng bạo dạn dùng tay giữ lấy hắn, lật qua lật lại quan sát tỉ mỉ:
-Ngươi trông cũng ngoan ngoãn ghê á, lúc đầu làm ta sợ gần chết.
-Mỹ nữ, xin dừng tay, ta cũng có phẩm giá mà!
-Không.

Lần đầu ta thấy loài vật như ngươi ấy, ta nhớ ta từng thấy vũ hồn Bạo Long của phụ thân ta.


Nó có râu và bốn chân cơ, sao ngươi khác thế.
-Uầy, bọn hạ đẳng đó sao so với nô lệ, ta đường đường là long thể của....!của chủ nhân xinh đẹp mà.
-Ồ, cũng biết nịnh nọt quá nhỉ.

Nhưng mà ngươi có cách giúp ta mạnh hơn không?
-Chủ đề không giúp được chứ riêng về sức mạnh thì đơn giản.

Nào, đầu tiên ta sẽ dạy chủ nhân về cách triệu hồi Vũ Hồn Chân Thân.
.
Về phần Tử Nguyệt, nàng đang ngồi trong một cái hang động lớn chăm chú đọc cuốn sách mà Ma Kim đã tặng.

Tâm cảnh là nơi nàng thường ghé thăm để nghiên cứu về luyện huyết.

Nơi đây khá yên tĩnh, ở giữa có một cái giếng trời rọi thẳng xuống một hồ nước nhỏ.
Nàng vừa ngâm chân vừa hăng say học tập.

Với tài năng thiên bẩm về luyện huyết, kiến thức Huyết Hình Nhân không làm khó được nàng.
Vũ hồn của nàng là Huyết Phúc, một con dơi bé xíu màu đỏ, trong tâm cảnh nó hay đậu cố định trên đầu nàng, cùng nàng đọc sách.

Khi vũ hồn được tiến lên lục giai, con dơi bé xíu trông cũng chẳng khác biệt gì mấy.

May mà nàng chẳng phải giao chiến với ai bao giờ, chứ không thì nàng cũng không biết làm cách nào để sử dụng vũ hồn này.

Mỗi lần nàng luyện huyết nó đều xin ké một miếng nên thành phẩm của nàng luyện ra thường thấp hơn kì vọng.
Có một điểm cần lưu ý trong tâm cảnh đó là trang bị, vũ khí chỉ là do suy nghĩ mà thành, cho nên sức phòng ngự hay công kích đều không đồng nhất, chỉ khi luyện thành thạo ở bên ngoài thì họa may tâm cảnh mô phỏng lại được tám chín phần.

Tuy nhiên khí linh lại giúp cho vũ khí và trang bị có thể tái hiện lại y đúc trong tâm cảnh, giúp cho việc luyện kĩ năng trở nên dễ dàng hơn.

Cây dao nhỏ Huyết Trích của nàng tuy không có khí linh, nhưng bằng một điều thần kì nào đấy nó vẫn giữ nguyên khi vào tâm cảnh, thậm chí nàng không thể làm nó biến mất.

Nàng chuyên tâm vào luyện huyết nên mấy kiến thức nền này nàng mất gốc cả rồi.

Chính vì vậy, điều kì lạ này nàng chẳng hề để ý tới.
Chẳng mấy chốc, Tử Nguyệt đã hiểu được nguyên lý cơ bản của huyết hình nhân, liền đứng dậy chế luyện thử.

Có sẵn Trích Huyết mang bên hông, nàng lấy nó cắt máu vũ hồn.

Huyết Phúc có một đặc tính đặc biệt là nó có thể dùng máu tích trữ để sử dụng trong tâm cảnh và cả bên ngoài.
Lần này máu không nhiễu xuống cái cốc nàng tạo ra để hứng mà lại lơ lưng bay trên không trung.

Nàng thắc mắc "Chẳng nhẽ là do cây Huyết Trích này sao, bình thường thì ta hay cắt máu Huyết Phúc bằng cây dao ta tưởng tượng."
Dòng huyết dịch cứ thế bay tới cái hồ nước ở giữa.

Và một điều hiển nhiên, cái hồ trong suốt đã nhanh chóng nhuộm đỏ màu máu.

Nàng khá bất ngờ và có chút lo lắng nhưng vì đây liên quan tới luyện huyết nên nàng không sợ sệt mà ngược lại trông có vẻ rất phấn khích.
Không chần chừ thêm, nàng tưởng tượng ra hình nhân bằng rơm, thả bọn chúng xuống hồ, sau đó vận dụng những kiến thức nghiên cứu nãy giờ bắt đầu luyện huyết hình nhân trong tâm cảnh.