Ma Kim mơ hồ tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang lõa thể, xem ra đã được nô lệ vệ sinh sạch sẽ.
Hồ Mẫn thì đang đè lên người hắn, vòng tay, xiết chân ôm chặt và ngủ mê man.
"Bảo sao ta gặp ác mộng, thấy nguyên đám Tiểu Miên Dương đè lên người." Ma Kim cười thầm.
Hắn không hề tức giận ngón đòn phá phách của đạo lữ khi sáng, ngược lại, trông hắn rất đang tận hưởng giây phút ngắm nhìn nhan sắc của nàng. Sự ngây ngô này của Hồ Mẫn chẳng khác gì so với hắn lúc ở trên Thượng Giới mỗi lần chọc ghẹo nữ nhân bên cạnh xong.
Ma Kim không kiềm được xúc cảm trong lòng mà bật thành tiếng:
-Cưng xỉu. Sao ta nỡ bỏ nàng để lên Thượng Giới đây, đồ nghịch ngợm.
Hắn ta cứ thế kiên nhẫn vuốt ve tình yêu trong lúc chờ nàng ấy tỉnh giấc, nửa canh giờ cứ như vậy chóng vánh trôi qua.
Đặng Hạ Anh lúc này đang vui vẻ ăn uống cùng các bác nông dân thân thiện bên ngoài sân, họ chiêu đãi thực khách rất nhiều món ngon.
Trên đường đến đây, nhờ uống thuốc giải, Chu Tịnh Y đã sớm phục hồi thể trạng tuy vậy ả vẫn còn chưa hoàn hồn sau trận đánh, bèn lủi thủi kiếm một chỗ vắng vẻ ngồi nghĩ ngợi lung tung.
"Nếu anh ấy còn cười nói vui vẻ trước khi ngất chứng tỏ anh ấy không muốn giết người, mà không muốn giết người thì dùng độc tính không gây chết người, mà độc tính không gây chết người chỉ có hai loại, một loại gây tê, một loại gây phê, một loại gây mê, Chu cô nương trông có vẻ không buồn ngủ hay ngứa ngáy, chắc hẳn là bị gây tê." Hồ Mẫn lập luận trong đầu để chọn ra đan dược phù hợp trong túi trữ vật lúc trên xe ngựa.
.
Ma Kim bất tỉnh nửa ngày, lúc dậy thì chỉ ăn uống qua loa rồi mau chóng thu dọn trở về Kim Phủ. Hắn quát nạt tại sao đám giáo đồ lại chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn đến thế trong lúc đang cố che giấu thế lực, chỉ có Hồ Mẫn phu nhân đứng ra che chở cho thuộc hạ dưới trướng:
-Anh đừng chửi họ nữa, hãy mắng em đi!
-Riêng em xác định về phủ bị đóng đinh treo tường.
-Không mà!!!
Đám nô lệ còn lại nghe vậy liền sởn gai góc, tự nhủ trong đầu:
"Tội nghiệp phu nhân."
"Mong phu nhân an nghỉ."
"Tất cả là tại hai kẻ ngoại giáo kia. Thật chướng mắt."
.
Trời đã tối nên bốn người bọn họ tranh thủ phi hành về chứ không đi xe ngựa nữa.
Trên đường, Đặng Hạ Anh hứng thú kể về trải nghiệm chuyến đi này:
-Đồ ăn họ nấu cũng ngon thật đấy. Không ngờ trái cây chua ngọt lại có thể chấm kèm muối để gia tăng hương vị.
Ma Kim vui vẻ đáp lời:
-Ẩm thực suy cho cùng nguyên liệu và công thức đã chiếm quá nửa. Kim Phủ bọn ta không ngần ngại chia sẻ hai thứ đó cho thiên hạ. Sớm thôi ẩm thực Hạ Giới sẽ phát triển. Khi ấy thì không chỉ quanh quẩn chốn Hoàng Hà mới đáp ứng độ sành ăn của Đặng tiền bối.
Đặng Hạ Anh ngạc nhiên nói:
-Vậy những người ngoài này, đều được Kim Phủ chỉ cách nấu ăn sao? Cho dù họ chỉ là tầng lớp bình dân.
Ma Kim điềm đạm trả lời:
-Ẩm thực đối với ta không phân biệt tầng lớp. Miễn là có đủ khả năng chi trả thì tùy ý sướng cái thân. Đó cũng là tôn chỉ phục vụ khách hàng của Nhật Nguyệt Thương Hội.
Thiên Khả ở trong phủ sốt ruột chờ đợi, lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra mà bọn họ về muộn như vậy, mém tí nữa là nàng đã bay tới đó để nghe ngóng tình hình.
Vừa về tới nơi thì Ma Kim đã nhanh chân chạy vào mách Thiên Khả về việc Chu Tịnh Y ra tay bạo lực khiến mình bất tỉnh.
Chu Tịnh Y cúi sầm mặt, câm như hến khi bị sư tỷ khiển trách, dù gì hôm nay cũng là do bản thân hồ đồ nghe theo xúi giục của Hồ Mẫn.
Đối với Ma Kim, hành động không bằng ngụ ý, chỉ cần trong lòng không có dã tâm, dẫu cho đối phương có ngộ sát, hắn cũng không oán hận. Và ngược lại, những kẻ nổi lên sát ý không sớm thì muộn sẽ bị hắn diệt trừ hậu hoạn.
.
.
Kim gia chủ hôm nay không ngồi vào bàn mà leo lên cây làm việc, lí do chỉ là vì cho cuộc sống đỡ nhàm chán mà thôi. Hắn đang điều chế một vài loại sản phẩm cho Nhật Nguyệt Y Dược Hội.
Những lọ dung dịch được chiết suất sẵn dưới tác động của Khiển Xạ Kỹ bay lơ lửng trên không trung, công việc hắn làm chỉ là nằm quan sát phản ứng hỗn hợp của chúng, kế tiếp sẽ dùng cơ thể của Hồ Mẫn thử thuốc.
.
Nói về việc thí nghiệm, Ma Kim bình thường sẽ dùng đến tù nhân nếu cần thống kê xác suất với quy mô lớn. Tuy nhiên trong một lần hắn áp lên Hồ Mẫn, hắn bỗng phát hiện ra cơ thể của nàng phản ứng rất nhạy với tất cả loại đan dược lẫn độc dược, biểu hiện ra bên ngoài một cách rõ ràng, chính xác các đặc tính. Kể từ đó hắn luôn nhăm nhe lấy nàng ra làm chuột bạch.
Hồ Mẫn sẽ chẳng từ chối miễn là chỗ thuốc ấy không tổn hại đến nhan sắc, dù gì việc nằm lên bàn mổ cũng là một loại cảm giác vô cùng thú tính. Sau mỗi lần thử nghiệm thành công, Ma Kim đều sẵn lòng cho nàng hút máu để hồi phục, một loại phần thưởng vô giá đối với nàng.
Đương nhiên Ma Kim sẽ chẳng bao giờ sử dụng độc dược lên cơ thể của Hồ Mẫn nếu nàng ta ngoan ngoãn, nhưng mà biết làm sao được khi mà nghịch ngợm là nét chấm phá đặc trưng trong tính cách của nàng.
.
Một gia nô trong phủ hớt hải chạy tới cấp báo:
-Bẩm, có một vị cô nương muốn diện kiến ngài. Tu vi đoán chừng nhị giai trung kỳ.
Ma Kim nhíu mày hỏi:
-Thân phận cô ta thế nào?
-Bẩm, vị cô nương ấy bảo rằng chỉ có thể nói cho ngài biết.
Ma Kim đắn đo vài giây rồi ra lệnh:
-Được, bảo cô ta vào đây.
Một lát sau, vị cô nương kia đi đến hoa viên. Nàng có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng hồng, đang ăn diện trong bộ y phục màu đỏ thẳm, có phần gợi cảm khi để lộ trần vòng eo và một phần tấm lưng. Gương mặt nàng bị che mất một nửa bởi tấm vải đỏ xuyên thấu, cũng vì vậy mà toát lên vẻ thần bí.
Trong lần đầu gặp gỡ, Ma Kim có chút rung động trước thần thái của đối phương, dường như cảm thấy có gì đó quen thuộc: "Người này với ta, có vẻ là cùng một hạng người."
Hắn chủ động dịch chuyển tới đối diện, tùy tiện chạm vào mang tai nữ tử, nhẹ nhàng tháo lớp vải che mà không thèm nói năng một tiếng.
Người đứng đối diện hắn là một mỹ nhân khuynh thành, đôi mắt nàng như chứa đựng ngàn vạn tâm sự, hàng lông mày cũng được tô điểm sắc sảo, đôi môi thì nhuốm một màu đỏ tươi như máu.
Đối phương vậy mà cũng phản ứng tương tự, dùng ngón tay ngọc ngà gỡ cái mặt nạ hình con heo của Ma Kim xuống không một chút dè chừng. Đây không phải lần đầu mỹ nữ này nhìn thấy nhan sắc của hắn, nhưng khi được tiếp xúc gần đến vậy, con tim của nàng không khỏi thổn thức.
Mỹ nữ dường như đã phát hiện ra đôi mắt của Ma Kim là giả, bất giác muốn tự tay tháo xuống nhưng lại bị bàn tay của hắn nắm lấy ngăn lại.
Hắn bạo dạn vòng tay qua eo người lạ, kéo nàng sát lại gần, đôi môi cả hai hờ hững chạm vào nhau. Dường như họ đã sẵn sàng ngấu nghiến lẫn nhau tuy nhiên lại bị chặn đứng giữa chừng bởi tiếng hét từ phía sau.
-Anh ơi!!!!!
Hồ Mẫn lon ton chạy tới khiến cho vị cô nương kia giật mình lùi lại vài bước, sau đó ngại ngùng kéo khăn che mặt.
Ma Kim vẫn đang nhìn chằm chằm vào mỹ nữ mới gặp, trong đầu hắn lúc này nảy ra hàng ngàn biến số lớn nhỏ.
Hồ Mẫn chỉ tay về phía đạo lữ:
-Bắt quả tang anh dan díu với người khác. Em đi méc mấy tỷ muội đây!
Ma Kim lúc này mới quay người lại, cưỡng ôm và hôn lên má của nô lệ hư hỏng. Nàng ta vậy mà ra sức chống cự, dường như đang bật chế độ hờn dỗi, ghen tuông:
-Tránh ra, không thèm, không thèm.
Ma Kim cười hỏi:
-Sao thế, hôm nay ngủ dậy sớm vậy?
-Đừng có mà đánh trống lảng, cô ta là ai, khai mau!
Ma Kim quay sang vị cô nương kia, gằn giọng hỏi:
-Vị cô nương đây có thể cho tại hạ đây hay biết quý danh?
Hồ Mẫn tung quyền nhắm vào bụng hắn nhưng nắm đấm nhỏ bé của nàng mau chóng nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
-Á à, anh dám tình tứ với cả người lạ, đồ lăng nhăng, anh chết chắc rồi!
Vừa nói, nàng vừa tung liên tiếp mấy cú đấm, đương nhiên đều bị hắn chặn đứng.
Vị cô nương kia nhìn thấy vậy, không nhịn được bật cười, sau đó tự giới thiệu:
-Tiểu nữ họ Xích, tên Bích. Nhưng mà sau này cứ gọi ta là Bích.
Ma Kim được đà hỏi tới:
-Bích cô nương là...
Xích Bích cô nương chần chừ:
-Nói ngay đây luôn sao?
-Cứ tự nhiên, Tiểu Bạch Tuyết của ta không phải người xa lạ gì, chuyện gì ta biết thì nàng ấy cũng biết.
-Ra là thực tế không như lời đồn nhỉ. Được thôi, tiểu nữ nói thẳng, tiểu nữ là người của Sát Dục Hội.
Hồ Mẫn nghe đối phương nói thế, không chần chừ lôi vũ hồn ra sẵn sàng nghênh chiến trong tư thế khá ngầu. Những tên thuộc hạ núp sau các ngóc ngách ở Kim Phủ cũng siết chặt vũ khí, chỉ cần chủ nhân ra hiệu, liền có thể tứ phía xông ra tóm gọn kẻ địch.
Ma Kim trong chớp mắt dịch chuyển ra sau Hồ Mẫn nắm đầu nhấc bổng lên khiến nàng ta la làng:
-Úi úi, đau đau. Anh làm gì vậy, đánh nhầm người rồi!
Ma Kim nghiêm túc nói:
-Đừng có mà hành động bất kính như vậy. Mau xin lỗi Bích cô nương đi.
-Hứ, sao em lại phải xin....
Ma Kim bóp mạnh tay hơn nữa, năm ngón tay hằn cả dấu lên da đầu của nô lệ.
-Ui da, đau, đau, em xin lỗi, em xin lỗi mà.
Ma Kim đẩy Hồ Mẫn chúi người về phía trước, nàng té xuống ngay dưới chân của Xích Bích.
Hồ Mẫn vô liêm sỉ không khác Ma Kim, thừa cơ hội ôm đùi mỹ nữ chiếm tiện nghi:
-He he, ta chỉ muốn lôi mèo ra chơi cùng tiền bối. Nhìn xem, nó đáng yêu không này!
Xích Bích cười mỉm rồi cúi người xuống đỡ Hồ Mẫn đứng dậy:
-Hì, không sao, Hồ phu nhân mau đứng lên nào, kẻo bẩn mất y phục.
Ma Kim tranh thủ đeo mặt nạ lên rồi kích hoạt ma nhãn.
"Có sát khí!" Hắn ta đánh hơi có mùi nguy hiểm, liền di chuyển kim châm từ túi đựng ở gần bụng tới tay áo để đề phòng.
Hồ Mẫn lúc này đứng dậy, phủi phủi bộ đồ rồi đưa chìa tay ra muốn bắt tay với Xích Bích, rõ ràng đây là một hành động khiêu khích vì lòng bàn tay của nàng vẫn còn dính đất cát.
Ấy vậy mà Xích Bích vẫn giữ thái độ hòa nhã, lịch sự bắt tay Hồ Mẫn một cách khiêm tốn:
-Hân hạnh làm quen Hồ phu nhân, nghe danh đã lâu, bây giờ mới có dịp gặp mặt.
-Nghe danh đã lâu sao, không ngờ ta đây cũng có danh tiếng, thật quý hóa quá. Không biết ở Sát Dục Hội, chức vụ của tiền bồi đây là gì?
-Ta không tiện nói.
-Chắc là không quan trọng lắm nhỉ, nếu không thì cũng chẳng phải đích thân đi tới đây. Cơ mà Sát Dục Hội cũng chỉ toàn hạ đẳng.
Lượng sát khí của Xích Bích dâng cao, Ma Kim nhìn một màu đen ngòm bao bọc xung quanh hai nữ nhân trước mặt thì có chút dè chừng. Bỗng nhiên Xích Bích đưa tay đặt lên đầu Hồ Mẫn, hành động này đã khiến cho tình hình đang căng thẳng trở nên mất kiểm soát.
Ma Kim không nghĩ ngợi nhiều, lập tức dịch chuyển tới gần, đám giáo đồ xung quanh cũng vì vậy mà đồng loạt ùa ra bảo vệ chủ nhân và phu nhân.