Trước khi trở về Kim Phủ, bọn họ ghé sang Cô Nhi Viện trước để cho đám trẻ tắm rửa và thay y phục. Dẫu sao thì những đứa trẻ phàm trần nô đùa cả một ngày dài không thể nào giữ cơ thể sạch sẽ như những tiên nhân chỉ tản bộ phe phẩy cái quạt.
Ma Kim cũng nhân tiện mời những vị khách vừa quen ghé vào đây tham quan mái ấm tình thương.
Từng dãy lớp học, phòng ăn, phòng ngủ, nhà vệ sinh đều được Ma Kim quy hoạch rất tinh tế. Nơi đây có nhiều trẻ nhỏ nên các công trình không xây tầng cao, thậm chí những cạnh tường cũng được bo tròn hết. Ngoại trừ khu giám hiệu là một tòa kiến trúc gồm hai tầng, tầng trệt thì là nơi nghỉ ngơi và làm việc của các dưỡng mẫu, tầng trên thì cất giấu khá nhiều tài liệu ghi rõ thông tin đặc điểm của từng đứa trẻ, sách giáo án, thư từ, báo cáo,...
Thật ra ban đầu Ma Kim muốn xây dựng một nhà tù kiên cố thay thế cho địa lao đã quá lâu đời của Hoàng Hà Thành. Tuy vậy hắn suy đi nghĩ lại cảm thấy vẫn chưa cần thiết vì hiện tại dưới Hầm Ngục vẫn còn trống nhiều chỗ. Hắn đành tận dụng bản vẽ đó, tinh chỉnh một chút biến thành Cô Nhi Viện, đó cũng là lý do khu giám hiệu lại đặt ở giữa như một đài quan sát tổng thể.
.
Trong lúc chờ đợi đám trẻ sửa soạn, Ma Kim muốn nhân cơ hội này thăm dò mục đích của bốn vị tu chân giả đến từ Thanh Long Môn kia. Hắn liền gợi ý:
-Các đạo hữu có thể đi dạo quanh viện hóng gió. Trời cũng sắp tối, ta sẽ kêu thuộc hạ thắp đèn.
Một tên giáo đồ đóng giả đoàn người hộ tống liền nhanh nhảu đề xuất:
-Hay là để tại hạ cùng các vị huynh đệ khác làm việc này cho. Ta muốn thử xem công việc này có dễ không, đặng mai sau xin vào làm.
Ma Kim cười nói:
-Các hạ thật biết nói đùa. Thôi được rồi. Ta có vài ngọn đèn dầu đây. Phiền các hạ giúp ta thắp dãy hành lang khu phòng ngủ phía Đông.
Trần Tiếu Ngạo cũng nhanh trí xin một chân sai vặt:
-Ta cũng muốn trải nghiệm việc đi đốt đèn, phiền đệ.
-Được thôi, đèn của Trần huynh đây. Huynh giúp ta đốt quanh hành lang tầng hai khu giám hiệu nhé. Huynh dùng phi kiếm bay lên đó cho tiện.
Trần Tiếu Ngạo mừng như vớ được vàng, vui vẻ nói:
-Được thôi, cứ giao cho ta.
Bỗng một tên giáo đồ liền xin phép:
-Tại hạ cũng muốn lên đó ngắm cảnh, không biết có được không?
Ma Kim đáp:
-Tất nhiên, ta đây cũng hay lên đó thưởng nguyệt.
"Chết tiệt, có một tên phiền phức theo sau rồi!" Trần Tiếu Ngạo có chút bực dọc.
Y không cần dùng tới phi kiếm, chỉ nhẹ nhàng từng bước khinh công đạp theo vách tường là có thể lên thẳng tầng hai một cách đơn giản.
Trần Tiếu Ngạo đi bộ men theo hành lang, đợi đến khi khuất tầm nhìn của tên tu chân còn lại thì nhanh chóng giở thủ đoạn. Y đưa hai ngón tay bao bọc linh khí lên quét qua đồng tử, thế là hai con mắt của y có thể nhìn xuyên những lớp vải mỏng của cửa sổ: "Thật tốt, nơi đây không có trận pháp che chắn, Kim Gia cũng không quá cẩn trọng như ta nghĩ. Toàn là tài liệu, khoan đã, chiếc hộp đen trên cái tủ kia là gì? Tại sao chỉ duy nhất thứ đó bị niêm phong?"
Y cố kìm nén sự tò mò lại, thắp nốt vài ngọn nến rồi trở xuống.
Ma Kim lúc này đang giao lưu vài ván cờ vây cùng một trong số ba tu chân giả còn lại. Hắn không thể hiện sự vượt bậc mà chỉ cố giữ ván đấu ở mức lưng chừng, đủ để khiến nó trở nên hấp dẫn.
-Cha ơi, bọn con xong rồi!
Tiểu Thu lon ton chạy vào, hai tay xòe váy khoe khoang với cha nó.
Ma Kim vui vẻ khen ngợi:
-Y phục đâu ra mà xinh thế nhỉ?
Tiểu Thu cười tít mắt đáp:
-Dạ, mẹ Như mua cho.
-Lại đây lên đùi cha nào.
-Không được. Mẹ Thanh bảo vô báo cha một tí rồi phải quay lại. Cơ mà...
Tiểu Thu tỏ ra chần chừ, dường như không muốn bỏ lỡ dịp được cha nựng nịu. Thế là Ma Kim đành rời khỏi ghế, cúi người hôn nhẹ lên trán nữ tử rồi khen ngợi:
-Ngoan lắm, mau ra với mẹ Thanh đi!
Tiểu Thu vui sướng tung tăng chạy ra ngoài, Ma Kim thì tiếp tục quay trở lại ván đấu.
Thấy thời gian không còn nhiều, đồng thời cũng không muốn để mấy mỹ nhân ở phủ đợi lâu, hắn đành làm trái dự định. Không còn dây dưa thêm mà chỉ cần năm nước đi nữa thì Ma Kim đã ép đối phương đầu hàng,
Các tu chân giả khác đều khâm phục trước kỳ nghệ của Ma Kim, không khỏi trầm trồ:
-Cờ hay! Cờ hay!
-Không hổ là Kim công tử, chủ nhân của Nhật Nguyệt Kỳ Hội.
-Lần này được đọ sức cùng cao thủ, thật là hân hạnh.
.
Trên đường đi đến Kim Phủ, một trong số bốn tên tu chân giả kia chủ động tới gặp Ma Kim và thông báo:
-Tại hạ chợt nhớ ra có việc đột xuất cần phải làm gấp. Xin thứ lỗi tối nay không tới Kim Phủ được.
Ma Kim nói bằng giọng điệu tiếc nuối:
-Nếu các hạ có việc quan trọng thì cứ việc. Lần sau có dịp ta sẽ tiếp đãi. Hữu duyên tương ngộ.
-Hữu duyên tương phùng! Cáo từ!
-Đi thong thả.
.
Ngay ngoài cổng Kim Phủ có treo đèn lồng đủ các loại hình con vật khiến cho bọn trẻ vô cùng thích mắt.
Các gia nô cũng đồng loạt thay sang bộ đồng phục màu hường nhạt, đeo cài tóc có hình đôi tai thỏ trông rất ngộ nghĩnh.
Mấy tên giáo đồ cũng không có nhiều dịp được chiêu đãi ở đây nên để lộ ra vẻ rạng rỡ không hề giả trân.
Trần Tiếu Ngạo đưa mắt quan sát tứ bề để chuẩn bị cho lần hành động đêm nay. Y cảm thấy an tâm một chút: "An ninh cũng giống như ở cô nhi viện, khá là lỏng lẻo. Không có nhiều người canh gác cho lắm."
Những bàn dài được đặt ngay ngắn trong khuôn viên, trên đó có đầy ắp món ăn và thức uống.
Bọn trẻ đứa nào đứa nấy nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, cầm ly bằng cả hai tay đồng loạt giơ ra phía người phục vụ đang phụ trách rót nước.
Trong lúc bữa tiệc đang diễn ra, Ma Kim thi thoảng rời khỏi bàn của bậc tiền bối để đi qua phía bên chỗ đám tiểu bối, ngẫu nhiên xoa đầu hai đứa trẻ bất kỳ và nhẹ nhàng hỏi:
-Các con hôm nay chơi có vui không?
Cả đám đồng thanh đáp:
-Dạ vui!
-Thức ăn và nước uống vừa miệng không?
-Dạ ngon lắm ạ!
-Thế thì tốt rồi. Các con cứ thoải mái thưởng tiệc nhé. Cần thêm gì thì cứ nói mấy vị tỷ tỷ bồi bàn đem ra.
-Dạ vâng ạ. Cảm ơn viện trưởng!
Khi Ma Kim đang đàm đạo hăng say cùng các vị bằng hữu mới quen, bỗng một thuộc hạ hớt hải chạy đến cấp báo:
-Bẩm công tử! Cô Nhi Viện xảy ra hỏa hoạn!
Ma Kim lập tức đứng dậy hét lớn:
-Ái Như, Tuyết Hân, Lam Ngọc, các nàng ở lại đây. Số còn lại theo ta!
Trần Tiếu Ngạo hay tin này cũng hốt hoảng không kém: "Phía Trương sư đệ rốt cuộc đã có biến cố gì?"
Đám trẻ tò mò quay lưng lại nhìn về phía những người lớn đang rời đi, vẻ mặt có chút ngây ngô. Chính các dưỡng mẫu cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng ngay sau đó hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng trấn an đám trẻ:
-Các con cứ chơi thoải mái đi, không có chuyện gì đâu!
Ngoại trừ ba tiểu chu ra thì đám trẻ còn lại cũng chả mảy may thắc mắc thêm về vấn đề này.
.
Vừa mới vượt qua tường phủ thì họ đã có thể trông thấy ngọn lửa bùng cháy dữ dội từ đằng xa.
Tầng hai khu giám hiệu phừng phực như một ngọn đuốc giữa đêm đen. Các binh lính cùng những cư dân sống quanh khu vực đó đang luân phiên truyền tay nhau những xô nước nặng trịch.
Khói đen ngùn ngụt lan ra, những người cứu hỏa phải đội trùm lên đầu một tấm vải ướt để hạn chế hít phải khí độc.
Cũng may mắn là các khu vực xung quanh chỉ mới bắt lửa nên không tổn hại gì nhiều. Riêng tòa tháp hai tầng đã cháy đến mức sắp sập đến nơi.
Ma Kim ra lệnh cho thuộc hạ từ bỏ việc dập lửa, thay vào đó rưới nước toàn bộ địa hình xung quanh. Sau đó việc còn lại chỉ là đợi cho công trình rực đỏ bị thiêu thành tro tàn.
Trần Tiếu Ngạo thắc mắc :
-Tại sao chúng ta không dập tắt nó?
-Bên trong chủ yếu là giấy. Rất dễ bắt lửa. Muốn dập tắt thì không dễ. Dẫu có dập tắt thì cũng chả có ích gì. Thôi thì coi như có dịp đập cũ xây mới. Lần tới ta rút kinh nghiệm tăng cường phòng vệ khu vực này mới được.
-Nguyên nhân đám cháy? Có liên quan tới việc ta thắp đèn không?
-Trần huynh yên tâm, mấy cái đèn lồng đó làm bằng chất liệu chống cháy, không thể nào là nguồn cơn hỏa hoạn được.
-Đệ nói như vậy có nghĩa là...
-Có kẻ phóng hỏa.
-Tại sao chứ? Nếu có kẻ muốn hãm hại Kim Gia thì huynh đây sẽ đòi lại công đạo cho đệ.
-Đa tạ ý tốt của Trần huynh. Chuyện này thì đệ cũng cần thời gian điều tra thêm. Kim Gia mới nổi trong thương trường. Trước nay cũng từng có nhiều lần bị thù địch ám hại. Đây chắc hẳn không phải ngoại lệ.
-Được, nếu có gì cần thì cứ bảo với ta.
.
Tên đội trưởng đội cảnh vệ hớt hải chạy tới chỗ Ma Kim và nói:
-Trong lúc điều tra hiện trường thì bọn hạ nhân vô tình phát hiện thứ này, mong giúp ích được cho công tử.
-Mau đưa ta xem.
Vật chứng duy nhất là mảnh vỡ của một cái lệnh bài, trên đó khắc hoa văn đặc biệt.
Ma Kim lấy trong túi trữ vật ra một thỏi vàng đưa cho tên đội trưởng:
-Ngươi làm tốt lắm. Cầm lấy số ngân lượng này đi.
-Hạ nhân không dám.
-Ai bảo cho riêng ngươi. Cầm lấy bảo toàn đội nghỉ ngơi lấy sức. Để số công việc còn lại cho gia nô của ta làm. À mà, những khu vực khác nhớ tăng cường phòng vệ.
-Tuân lệnh.
Ma Kim cầm mảnh lệnh bài trên tay, ngắm nghía thật kỹ. Hắn bỗng chau mày, dường như nhớ ra điều gì đó, không kìm được chửi bới:
-Khốn khiếp, lại là chúng.
Trần Tiếu Ngạo đứng bên cạnh, không khỏi giật mình, cố giữ bình tĩnh thăm dò hỏi:
-Đệ đã phát hiện điều gì sao?
-Chuyện này thật khó nói.
-Không sao, đệ đã gọi ta một tiếng Trần huynh. Vào lúc thế này ta phải có nghĩa vụ tương trợ, nào, cứ nói.
Ma Kim nghiêm túc hỏi:
-Không biết Trần huynh đã nghe tới cái tên Sát Dục Hội chưa?