Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 203: Giải tỏa




Ma Kim đè Thiên Khả xuống một tảng đá gần đó. Hắn ngấu nghiến như muốn nuốt trọn hai cái màn thầu vào miệng để lấp đầy cái dục vọng không đáy của mình.

Mùi hương tỏa ra từ những nụ hoa hồng hào thật khiến người ta đê mê, vượt xa những hương dược tầm thường.

-Nàng đẹp quá.

Nhận được lời khen bất ngờ từ đạo lữ khiến cho Thiên Khả có chút xấu hổ:

-Thiếp còn chưa tẩy trang cơ mà.

-Trong lòng ta, sớm đã tạc tượng nàng.

Chiếc lưỡi của Ma Kim đã làm ướt nhèm hết phần thân trên của mỹ nhân, nếu đối tượng là Hồ Mẫn thì chắc hẳn không dưới mười dấu răng.

Hắn lấy tay vuốt ve xuống mạn sườn rồi lại lần nữa cúi người xuống, kê miệng hôn hít vào lỗ rốn sâu hút.

-Đừng mà...

Thiên Khả khẽ rên rỉ, nàng không ngờ nơi đó cũng nhạy cảm đến như vậy.

Bàn tay hắn tiếp tục luồn lách xuống bên dưới, chạm nút tháo nút, chạm vải xé vải, cơ thể trắng nõn cũng dần lộ ra trần trụi.

Cặp đùi săn chắc cùng những thớ thịt đàn hồi khiến hắn không thể không vỗ yêu vào hông nàng vài cái. Năm dấu tay hằn lên cả trên da thịt khiến chỗ đó ửng đỏ, cứ như một miếng thịt tái tới.

Dục vọng của Ma Kim không ngừng sục sôi, suy cho cùng, hắn cũng không thể nào chuyển hóa toàn bộ sát vọng sang dâm vọng.

-Bật linh giáp lên đi. Ta muốn trừng phạt nàng.

Thiên Khả nghe Ma Kim nói thế, nàng lấy làm lạ, trước giờ hắn đối xử với nàng vô cùng nhẹ nhàng. Trong cơn đê mê, nàng suy nghĩ có phần không thấu đáo:

-Thiếp muốn thử làm Mẫn muội xem sao.

*Bốp, chát, bốp

Ma Kim vả Thiên Khả ba đòn mạnh khiến nàng choáng váng mặt mày, tóc tai rũ rượi, hai gò má sưng tấy. Nhưng cũng vì vậy mà nàng gợi cảm hơn bao giờ hết.

-Ta xin lỗi, thú tính trong người, ta không thể kiểm soát được.

Bị người thương đánh không thương tiếc, đôi mắt của Thiên Khả ướt đẫm, sáng long lanh như hai viên ngọc. Ma Kim cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, vẻ đẹp của sự đáng thương, thật khiến hắn mê mẩn.

Hắn vuốt ve gương mặt của nàng, rồi cúi người hôn nhẹ, từng phần từng chút, cho tới khi chạm tới đôi môi căng mọng, cả hai như bị một lực thần kỳ hút lại, hai chiếc lưỡi cuộn vào nhau, càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng mãnh liệt.

Phía hạ bộ của cặp tình nhân, một bên cương cứng muốn xé toạc cả cái quần chưa kịp cởi, một bên đã ướt nhẹp nhớp nháp sẵn sàng bôi trơn bất cứ vật thể nào.

Tay Thiên Khả mò mẫm xuống đó, không nghĩ ngợi quá nhiều, chớp cơ hội trả thù đối phương. Thế là nàng xé toạc đi lớp phong ấn cuối cùng của con quái vật khổng lồ.

Hai tay mỹ nữ nhẹ nhàng chạm vào con quái vật như muốn dùng sự dịu dàng để thuần phục, nhưng nó lúc này đang run bần bật giận dữ.

Mặc cho nàng dùng bàn tay bao bọc níu giữ thì con quái vật kia cũng bất chấp lao đến tử huyệt.

-Ứ... ưm...

Miệng của Thiên Khả đang bị khóa chặt, chỉ có thể ú ớ bằng thanh quản phát ra từ cổ họng. Con quái vật đã xâm chiếm bên dưới của nàng, nó không ngừng nhấp nhả ra vào thăm dò rồi đâm sâu tàn phá, như một tảng thiên thạch rơi xuống đại dương, phần nước dư thừa văng tóe ra ngoài.

Cả cơ thể nàng co giật như bị sét đánh bởi rung chấn tỏa ra từ hai trọng điểm giao tranh. Nàng nhắm tịt mắt, cảm nhận vũ trụ bằng một màu sắc của thống khoái.

Hai gò má và chiếc hông vẫn còn ran rát, giờ đây bị ảnh hưởng từ trận công kích vũ bão, nó nóng bừng lên như lửa đốt, cứ như đã trở thành cứ điểm tiếp tế cho kẻ thù, cơ thể của nàng giờ đây đang bị chiếm trọn.

"Ta muốn hiến dâng toàn bộ cho chàng ấy!"

Dục vọng trong tâm trí đã bán đứng thể xác nàng, đây đích thị là cảm giác của Hồ Mẫn khi bị Ma Kim ăn tươi nuốt sống. Tuy chỉ cảm ngộ được vài phần tương tự nhưng Thiên Khả như phát cuồng với nó, nàng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết khi bản thân trở thành một món ăn thịnh soạn tiếp đãi độc quyền.

Nhưng mà bản năng của Thiên Khả trỗi dậy, nàng cũng muốn phản kháng, muốn chống cự, hai tay nàng choàng ra phía sau lưng hắn, bấu lấy bấu để như muốn xé rách đối phương, hoặc cũng có thể là nàng chỉ đang bấn loạn cố vùng vẫy trong lúc bị nhấn chìm.

Tấm lưng cứng như đá của Ma Kim chỉ bị xước nhẹ, trông y phục rách những đường ngọt như cắt bởi móng tay của Thiên Khả chứ thực chất thì hắn cảm thấy bản thân đang được gãi ngứa mà thôi.

.

Cả hai đang rạo rực lửa tình đã lâu ngày không cháy thì bỗng nhiên có âm thanh gợi đòn xuất hiện:

-Anh ơi. Em bắt được phạm nhân chạy trốn nè he he.

Hồ Mẫn nắm chân lôi Chu Tịnh Y vào trong, ả ta lúc nay đang bị trói chặt bằng tơ nhện của Bạch Miêu. Thì ra ban nãy Chu Tịnh Y đang dùng chút hơi tàn để phi hành cầu cứu Đặng Hạ Anh thì Hồ Mẫn tình cờ bắt gặp được.

Ma Kim nghe giọng nói cao vút của Tiểu Bạch Tuyết liền nở một nụ cười thỏa mãn. Hắn nhanh như cắt phóng tới bóp cổ nàng ấy lên, man rợ hỏi:

-Bộ phận nào đây?

Hồ Mẫn bặm môi, suy nghĩ rồi trả lời:

-Tai thử đi.

Hắn nghe vậy nên kéo đạo lữ sát lại, kê miệng cắn một phát dứt khoát khiến tai trái của nàng ấy đứt lìa rồi nhai nhồm nhoàm một cách ngon lành.

Thiên Khả lúc này đang thở hổn hển chả có tâm trạng để quan tâm hai người họ nhưng bỗng nhiên nghe loáng thoáng được giọng Ma Kim:

-Đúng thật, ta không nên tha tội cho phạm nhân này.

Thiên Khả ngay lập tức dịch chuyển tới vòng tay ôm Ma Kim từ đằng sau, cặp núi to bự của nàng đè chặt vào lưng hắn.

Cảm nhận sự âu yếm của mỹ nữ, Ma Kim mềm lòng, đành thở dài nói:

-Thôi được rồi. Nàng yên tâm đi, ta sẽ không làm hại cô ta. Tuy nhiên...

Ma Kim lạnh lùng dùng tay phải nắm tóc Thiên Khả rồi thô bạo kéo nàng ra phía trước, cố ý nói lớn:

-Nàng phải lấy tính mạng ra đảm bảo cho cái miệng của ả ta. Nếu như lộ ra bất cứ thông tin bất lợi nào thì nàng sẽ lãnh đủ hậu quả.

Thiên Khả dẫu biết Ma Kim mượn nàng dằn mặt Chu Tịnh Y, nhưng vẫn là bị uy áp của hắn làm cho thót tim, chỉ dám thỏ thẻ trả lời:

-Dạ... vâng.

Chu Tinh bị quấn tơ chặt cứng, thậm chí còn bị bịt miệng nên chỉ có thể ấm ức tới rơi nước mắt khi thấy bản thân đã vô tình làm Thiên Khả vạ lây.

Hồ Mẫn nãy giờ vẫn đang cố nhào vào nhưng bị Ma Kim dùng tay trái cản lại, máu từ tai thấm đẫm nửa gương mặt. Hắn quát lớn:

-Mau ra ngoài! Nhớ dùng cái bình màu đen.

-Nhưng em muốn....

Ma Kim trừng mắt dữ tợn như sẵn sàng cho nàng đầu lìa khỏi cổ nếu dám nói ra hai "hút máu".

Hồ Mẫn xịu mặt xuống, cầm cái bình rồi bỏ đi, không quên kéo theo Chu Tịnh Y rời khỏi đó.

.

Thiên Khả thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó bị Ma Kim ấn đầu ép quỳ xuống, hắn cười nói:

-Chuyện chúng ta chưa xong mà.

Thứ to lớn ấy quả thật khó nuốt, nó che lấp cuống họng của mỹ nữ. Mọi khi nàng chỉ có cơ hội dùng lưỡi liếm láp bên ngoài, nhưng giờ khi đơn độc đối phó với con quái vật cương mãnh này, nàng có chút tiếc nuối: "Xui thật. Hôm ấy ta bận việc bỏ lỡ buổi dạy về chủ đề này của Hồ Mẫn rồi."

Cũng may Thiên Khả hôm nay chưa ăn uống gì chứ không khéo đã nhợn hết ra bên ngoài. Ma Kim thấy nàng sắp đứt hơi đến nơi nên nhân từ rút ra, xoa đầu trêu ghẹo:

-Sao thế, trông khổ sở vậy? Nếu không thích thì chúng ta đổi sang tư thế khác nhé.

Thiên Khả đương nhiên không phục, hít một hơi sâu rồi gạt tay hắn ra, tự tin nói:


-Để thiếp tự làm!

Nàng lần này chủ động dùng tay nắn bóp hai viên ngọc long săn chắc, há miệng rộng ra, dùng môi bao bọc lại hàm răng rồi nhét thứ ấy vào. Qua vài phút chật vật, cuối cùng nàng cũng có thể thực hiện trơn tru hơn, không còn cảm thấy khó chịu nữa, ngược lại, nàng lại tận hưởng mỗi khi nó lút cán.

-Hơ...

Ma Kim suốt nãy giờ lặng im, bây giờ mới chịu rên lên một tiếng, điều nhỏ nhặt này khiến cho Thiên Khả vô cùng tự hào.

Hắn xem ra không muốn bắn thẳng vào trong mà muốn đùa nghịch một chút nên đã rút ra và rưới lên mặt đối tác tất thảy tinh túy của mình.

Đầu tóc rối bời, mồ hôi rũ rượi thêm chất nhầy trắng nhem nhuốc đã vấy bẩn đi gương mặt thánh thiện của một vị tiên nữ.

Thiên Khả lè lưỡi ra liếm mép trông thật dâm đãng, đôi mắt thì vẫn đang chăm chú nhìn vào con quái vật chưa chịu thu nhỏ.

Ma Kim dùng một ngón tay quét lên má của Thiên Khả rồi đưa vào miệng nếm thử sản phẩm, sau đó vui vẻ nói:

-Quả thật trái dứa có thể làm thanh diệu đi dương dịch và âm dịch. Trùng hợp mấy nay ta cũng muốn thử nghiệm.

Thiên Khả cười tít mắt:

-Xem ra thiếp khá may mắn nhỉ?

Ma Kim bất ngờ dùng chân đạp Thiên Khả ngả ngửa ra đất. Lúc nàng mở mắt ra thì phát hiện có hàng chục cây kim đang lơ lửng trên không trung.

-Đã đến lúc nàng tiếp tuyệt kỹ của ta rồi!

.

.

Ở ngoài hang, Hồ Mẫn đang lọ mọ mở một cái bình mà khi trước Ma Kim có đưa. Nàng giật mạnh cái miếng vải đỏ ra và vô tình làm đổ một ít chất lỏng màu đỏ ra đấy.

"Khoan đã..." Hồ Mẫn tròn xoe mắt rồi nhận ra điều gì đó, ngay lập tức nàng tu ừng ực như nước lã.

Thì ra trong đấy là máu của Ma Kim, hắn trích sẵn phòng hờ trường hợp Hồ Mẫn bị thương mà không thể hút máu. Hắn cơ bản không tiết lộ thứ bên trong mà chỉ nói vu vơ là thuốc đắng để tránh việc con nô lệ này sử dụng tùy tiện.

-Ngon quá đi!

Hồ Mẫn thoáng chốc đã tu sạch bình, không quên dùng tay lau mép rồi bày ra bộ mặt phè phỡn.

Chu Tịnh Y lúc này dường như đã nghĩ thông suốt, chỉ thấy ả ta ra sức vùng vẫy, gằng cổ họng ú ớ tới độ nổi gân xanh.

Hồ Mẫn liền tốt bụng tháo búi tơ bịt miệng của ả ra.

-Con nô lệ rác rưởi! Ngươi nên chết đi!

Đây không phải là lời của Hồ Mẫn mà chính là của Chu Tịnh Y. Đương nhiên với một người máu khổ dâm như Mẫn phu nhân, nàng sẽ chẳng tức giận khi nghe lời phỉ báng này, dù gì đối tượng cùng là phận nữ nhi, nàng cũng không nỡ ra tay tàn độc.

Tiểu Bạch Tuyết dùng tay vuốt ve gương mặt của phạm nhân, nham nhở nói:

-Có vẻ hai người họ hăng say nhỉ? Chúng ta sẽ đợi hơi lâu đấy. Không bằng ngươi chợp mắt nghỉ ngơi một chút.

-Khốn khiếp.

-He he. Cay cú không?

-Ngươi có gan thì giết ta đi!

-Thiên Khả tỷ tỷ đã hi sinh tấm thân ngọc ngà để cứu lấy ngươi. Ngươi nên trân trọng nó.

-Ngươi...

-Thôi không đùa nữa. Ta nói thẳng, Kim Gia bọn ta sống với nhau rất chan hòa tình cảm. Thiên Khả tỷ tỷ rất hạnh phúc khi ở bên bọn ta. Ngươi yên tâm đi, đừng xen vào chuyện tình cảm tập thể.

-Hạnh phúc khi ở cùng một tên cặn bã sao? Ngươi nói thật không biết ngượng. Khả tỷ không phải loại nữ nhân tùy tiện như ngươi.

-Thế thì đợi có dịp, ngươi cứ trực tiếp hỏi tỷ ấy. Tuy Nguyễn Kim chàng ấy có chút vô sỉ, nhưng tuyệt đối không phải loại người đối xử tệ bạc với đạo lữ. Người ngoài như ngươi, không có tư cách phán xét đâu. He he.

-Ngươi đúng là cùng một hạng người với hắn.

-Ây da. Cảm ơn đã khen nha.

Bỗng Chu Tịnh Y chú ý đến thương tích của Hồ Mẫn:

-Tai ngươi? Nó mọc lại sao?

-Ừa. Chàng ấy giỏi về đan dược mà. Ngươi để ý xem, Kim Gia bọn ta chẳng phải ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần sao?

-Nực cười, đến gương mặt của chủ nhân ngươi còn chằng chịt vết sẹo.

-Đó là tại vì...

Hồ Mẫn khựng lại một nhịp rồi nói tiếp:

-Tại vì mỗi lần chàng ấy nhìn thấy nó là gợi nhớ lại bao kinh nghiệm xương máu, nhắc nhở bản thân phải bảo vệ tốt cho Kim Gia. Chàng ấy càng muốn phá bỏ đi định kiến nhìn mặt mà bắt hình dong. Một vĩ nhân như vậy, ngươi đương nhiên không xứng, càng không thể hiểu thấu!