Thiên Khả nghiêm túc nói:
-Chu Tịnh Y, ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng. Đừng có đụng vào Kim Gia của ta, nếu không,...
Chu Tịnh Y nghe vậy thì chẳng hề nao núng, ngược lại còn ngông cuồng thách thức:
-Nếu không thì sao nào? Kim, phu, nhân!
Thiên Khả thở dài một hơi rồi bộc bạch tâm tư của mình:
-Ta không muốn đối địch với ngươi. Cũng chẳng muốn đối địch với bất cứ ai cả. Ta ở Kim Gia chỉ muốn một cuộc sống yên bình, bọn họ cũng như vậy.
-Nực cười, muốn yên bình thì đừng để ta thấy mặt ngươi ở Thanh Long Môn.
Thiên Khả hạ giọng xuống:
-Ta vốn dĩ cũng có ý định đó... Có lẽ sau này chúng ta khó có dịp gặp mặt.
Chu Tịnh Y cười lớn:
-Ha ha, chẳng có ai muốn rời khỏi mà lại siêng làm nhiệm vụ như ngươi cả. Lừa được ai cơ chứ.
Thiên Khả quay người lại rồi nói:
-Nửa canh giờ nữa chúng ta gặp ở tiền sảnh.
Chu Tịnh Y ngoài mặt hả hê khi nghe Thiên Khả nói sẽ rời khỏi Thanh Long Môn, nhưng trong lòng của ả lại cảm thấy vô cùng khó chịu "Cái gì cơ chứ, rời tông môn? Ả điên sao? đánh không lại muốn bỏ chạy à? Chẳng phải ả được Hứa trưởng lão đích thân tiến cử Tinh Anh sao? Khốn khiếp, Kim Gia rốt cuộc có thứ gì làm tỷ ấy si mê đến vậy?"
Trước khi rời khỏi Thanh Long Sơn, Thiên Khả đương nhiên đi tới ngôi làng dưới chân núi, thả một bức thư vào vị trí bí mật nhằm liên lạc với bốn nữ giáo đồ dưới trướng.
Nhóm người Lữ Phi Nhung nhận được tin, lập tức cử một người trở về trước để báo lại cho chủ nhân.
.
Sáng hôm sau, khi Ma Kim đang chải tóc cho Tiểu Thu thì thuộc hạ tới cấp báo. Không quá lâu để hắn nắm rõ thông tin cần thiết mặc dù Thiên Khả không nói quá nhiều điều trong thư.
Ma Kim liền bảo cô con gái nhỏ đi pha trà để chuẩn bị tiếp khách. Ngoài ra còn lệnh cho tên thuộc hạ triệu bốn nữ hồ về phủ.
Thiên Khả dẫn Chu Tịnh Y và Đặng Hạ Anh vào thẳng Kim Phủ, giới thiệu với mọi người đây là bằng hữu của nàng.
Ngồi trong phòng lúc này có sáu người, Kim gia chủ, Khả phu nhân, Chu cô nương và Đặng cô nương, Tam Nô và cuối cùng là Tiểu Thu phụ trách bưng bê.
Ma Kim chủ động cầm ly lên mời:
-Các vị đây là những đồng môn của Thiên Khả sao? Hân hạnh, hân hạnh! Lần này không kịp chuẩn bị trước món ngon, ta kính các vị một ly.
Chu Tịnh Y im lặng quan sát cái vết thẹo đáng ngờ trên gương mặt của đối phương và đôi mắt có phần cồm cộm.
"Tên xấu xí này có thứ gì thu hút cơ chứ." Chu Tịnh Y thầm nghĩ, rồi lại nhìn qua phía đứa trẻ đang đứng nép bên cạnh Thiên Khả, không khỏi cảm thán "Đứa trẻ đó là con nuôi của Khả tỷ sao, đáng yêu thật, ngoan ngoãn và lễ phép, tên độc ác kia lại nỡ sai vặt nó như vậy."
Về phần Đặng Hạ Anh, ả vui vẻ xã giao:
-Nghe danh Kim công tử đã lâu, quả thực khí thế bất phàm.
Ma Kim gãi đầu cười xuề xòa:
-Khí thế gì cơ chứ. Ta đây chỉ ở nhà làm nội trợ phục vụ cho các phu nhân mà thôi.
Thiên Khả không vòng vo mà trực tiếp vào chủ đề chính, dù sao thì ở nơi đâu đó có hàng trăm người đang nguy hiểm đến tính mạng, có điều do đầu óc đang rối bời nên lỡ miệng nói bằng giọng nũng nịu:
-Chàng ơi! Cho thiếp làm nhiệm vụ tam tinh đi mà!
Ma Kim cười hiền hậu đáp:
-Quá nguy hiểm. Ta không an tâm cho lắm.
Đặng Hạ Anh lập tức cúi đầu khẩn cầu:
-Tiểu nữ kính mong Kim công tử cho phép Thiên Khả trợ chiến lần này. Coi như tiểu nữ van xin ngài.
Ma Kim vội vàng khua tay:
-Xin Đặng cô nương đừng như vậy. Ta thực sự không muốn làm khó. Chỉ là ta không dám để nàng ấy sa vào nguy hiểm. Tới món vũ khí ta cũng phải thuê hàng chục thợ rèn ngày đêm chế tác để bảo vệ nàng ấy.
Thiên Khả bĩu môi:
-Chàng không thương thiếp sao? Đã bảo lần này cho phép thiếp tùy ý chọn nhiệm vụ mà.
Ma Kim thở dài:
-Hừ, thôi được rồi. May mà có đại cao thủ ở đây. Ta sẽ cử cô ta theo sát bảo vệ nàng. Chỉ là nếu cô ta rời đi thì Kim Phủ không ai trấn giữ, vậy nên xong việc tranh thủ về càng sớm càng tốt.
Thiên Khả mừng rỡ nói:
-Chàng là nhất, hì hì!
-Hôm nay có hơi khác lạ đấy nhá. Có phải xa ta mấy ngày đâm ra nhớ nhung rồi phải không?
-Hì hì, ai thèm chớ.
Ma Kim quay sang hỏi Đặng Hạ Anh:
-Nhiệm vụ tam tinh lần này không rõ ra sao?
Đặng Hạ Anh liền giải thích cặn kẽ:
-Chuyện là ở Minh Sơn Trấn có xuất hiện yêu quái, mỗi một ngày nó giết chết một người. Từng có một nhị giai sơ kỳ giao đấu nhưng đã thất bại, dựa vào thông tin người đó cung cấp thì tu vi của yêu quái kia là nhị giai trung kỳ.
Ma Kim cười nói:
-Tu chân giả nhị giai sơ kỳ há có thể trốn thoát khỏi yêu quái nhị giai trung kỳ cơ chứ.
Chu Tịnh Y lúc này mới lên tiếng:
-Kẻ đó là ta. Ta cũng sắp đột phá lên trung kỳ rồi. Việc rút lui chẳng phải điều gì quá to tác. Ta đảm bảo, con yêu quái kia chỉ là nhị giai trung kỳ mà thôi.
Chu Tịnh Y một lời vừa nói đã khiến cho Thiên Khả và Đặng Hạ Anh vô cùng ngạc nhiên, họ vốn chẳng nghĩ vị sư muội này chính là người ghi chú thông tin trên tờ nhiệm vụ.
Ma Kim nghiêm túc nói:
-Ta nghĩ lại rồi, ta sẽ cử hai thuộc hạ nhị giai sơ kỳ để trợ chiến cho hai vị cô nương đây, như vậy có thể coi như thay thế cho Thiên Khả rồi.
Chu Tịnh Y đương nhiên can ngăn:
-Không được. Do đây là nhiệm vụ tông môn, chí ít phải có mặt của Thiên Khả, về phần Kim Gia, muốn gửi bao nhiêu người tới trợ giúp thì tùy vào lòng tốt của công tử đây.
Ma Kim nhếch mép để lộ một nụ cười nham hiểm:
-Được thôi, nhưng vì ta cử thêm người nên khi xong nhiệm vụ, ta muốn Thiên Khả được nhiều phần thưởng hơn.
Đặng Hạ Anh vui vẻ nói:
-Tất nhiên là không thành vấn đề.
Ma Kim khoác vai Thiên Khả rồi nói lớn:
-Lâu ngày không gặp đạo lữ, bọn ta muốn tâm sự riêng một chú.
Sau đó hắn chỉ tay về phía Tiểu Thu:
-Trong thời gian chờ đợi, hai vị cô nương cần gì thì cứ nói với tiểu bảo bối của ta.
Tiểu Thu ngoan ngoãn gật đầu và nói:
-Hai tỷ tỷ xinh đẹp cứ sai bảo ạ!
Ma Kim thấy không còn vấn đề gì nên vội kéo Thiên Khả rời khỏi đó, tiến thẳng tới phòng ngủ.
.
Ma Kim nựng má Thiên Khả tấm tắc khen ngợi:
Thiên Khả nghiêm túc hỏi:
-Bọn họ... có ai là có sát khí không?
-Hừm, để xem nào, Chu Tịnh Y có kha khá.
-Biết ngay mà, tại sao muội ấy cứ ghét thiếp, thiếp có làm gì đâu chứ. Chàng chỉ thiếp cách xử lý đi.
-Không hẳn là ghét nàng. Cơ mà để đỡ rắc rối thì cứ giết thôi.
-Không, không được!
-Sao vậy? Giết kẻ địch của Kim Gia là một chuyện bắt buộc phải làm.
-Không thể nào vừa gặp phải vấn đề đã phải dùng cách cực đoan. Vẫn là nên tìm cách để xóa bỏ hận thù chứ.
-Thế thì ta sẽ căn cứ tùy vào mức độ thiệt hại vậy.
-Nghĩa là sao á?
Ma Kim bất ngờ kéo sát Thiên Khả lại ôm hôn. Nàng ấy cũng không hề phản kháng, má hơi ửng đỏ, tim đập mạnh, hơi thở dồn dập, cái tay phản xạ đặt lên hạ bộ gia chủ, chỉ chờ đến bước bị quăng lên giường.
Thấy đối phương đã bị mê hoặc, Ma Kim lập tức thay đổi chủ đề để né tránh câu hỏi khó nhằn kia:
-Nay là sinh nhật của Lam Ngọc và Thanh Thanh đó.
Thiên Khả hoảng hốt:
-Úi, thiếp quên mất chuẩn bị quà rồi. Híc. Phải làm sao đây?
Ma Kim có vẻ không chán việc bẹo đôi má phúng phính của đạo lữ:
-Kể từ khi nào nàng mít ướt thế. Tí chỉ cần ghé qua chúc họ một tiếng là được. Quà thì không quá cần thiết, nhưng nếu nàng muốn thì ở đây ta có hai lọ hương dược.
Thiên Khả liền cười tít mắt, xòe hai tay ra nói:
-Mau mau đưa thiếp nào!
.
.
Sau khi đi qua đưa quà sinh nhật cho hai nô lệ đặc biệt kia thì Thiên Khả cũng mau chóng lên đường.
Tam Nô phụ trách việc hộ tống cho Khả phu nhân còn Đại Nô lén lút theo sau.
"Xử lý mau gọn, tốt nhất đừng để Thiên Khả nhúng tay vào quá nhiều." Ma Kim đã căn dặn với hai nữ nô như thế.
Minh Sơn Trấn ngụ trên một dãy núi nhỏ, phong cảnh thiên nhiên hoang dã, cây xanh khuất lối. Nếu bộ hành thay vì phi hành thì lối dẫn vào trấn có chút khó nhằn do dốc núi cheo leo trơn trượt.
Vừa đặt chân xuống, họ liền cảm nhận một bầu không khí ảm đảm bao trùm toàn bộ sơn trấn. Những ngôi nhà đóng chặt cửa, không thấy bóng người. Khi đi qua khu chuồng trại thì mấy con gia súc, gia cầm bị bỏ đói kêu lên inh ỏi.
Dân làng ở đây đại đa số là người họ Đặng, một số khác là người từ vùng khác tới sinh sống hoặc được nhận nuôi. Đặng Hạ Anh đã hơn năm năm chưa về thăm quê nhà xưa cũ nên khi đặt chân lên đây, cô ta cảm thấy có chút dao động.
Thiên Khả quay sang hỏi Chu Tịnh Y:
-Chẳng phải sư muội biết vị trí của yêu quái sao? Chúng ta trực tiếp tới đó giải quyết nào.
Chu Tịnh Y lườm mắt nhìn tỏ vẻ khinh thường:
-Làm gì có con yêu quái nào ở một chỗ để ngươi tự tìm tới chứ.
Đặng Hạ Anh cũng cảm thấy tò mò:
-Mọi người đâu cả rồi? Chu muội có biết thêm thông tin gì không?
Chu Tịnh Y nhún vai nói:
-Lần trước ta tới thì dân làng vẫn sinh hoạt bình thường, chỉ là có chút hoang mang, lo lắng. Nhưng bây giờ trốn đâu mất rồi. Hay là đã bỏ chạy sang nơi khác?
Đặng Hạ Anh cười nói:
-Đừng khinh thường người của Minh Sơn Trấn như thế, họ rất là dũng cảm, sẽ không bao giờ bỏ....
Bước thêm vài bước nữa, họ liền gặp một cảnh tượng kinh hoàng, hàng chục thi thể nằm la liệt trên đất, không toàn thây, máu văng nhuộm đỏ cả một vùng, xem ra đã có một vụ thảm sát kinh hoàng và họ đã đến trễ.
Đặng Hạ Anh không nhịn được nữa, liền hét lớn:
-Còn ai không? Bọn ta đến cứu mọi người đây.
Vẫn không hề có âm thanh phản hồi, sơn trấn giờ đây chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vi vút kèm mùi máu tanh hôi.
Bỗng cái mũi thính của Tam Nô dường như đánh hơi được mùi gì đó, nàng liền thì thầm vào tai của Thiên Khả:
-Bẩm Khả phu nhân, đằng kia có người.
Đặng Hạ Anh gọi lớn tiếng một lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp trả. Thiên Khả liền nhanh trí bảo mọi người chia nhau ra tìm kiếm xem còn có manh mối nào không.
Thấy những người khác đã tản ra xa, Tam Nô và Thiên Khả mới an tâm đi về phía căn nhà kia.
-Chiếc mũi của ta có thể đánh hơi những sinh mệnh yếu ớt. Có thể coi đó là một thiên phú.
Tam Nô giải thích rồi đạp cửa tiến vào, bên trong ngôi nhà chỉ có đồ đạc vô hồn, lạnh lẽo, nàng chẳng chần chừ mà bước thẳng tới cái tủ gỗ ngay góc và mở nó ra. Bên trong là hai đứa trẻ, nữ tử tầm sáu tuổi đang ôm chặt tiểu muội vừa lên ba, ở cạnh còn có mấy bình nước đã cạn và vài mảnh vụn bánh mì rơi vãi.