Sáng sớm tinh mơ, khi gà chỉ vừa kịp gáy tiếng thứ hai thì giọng của người loan tin đã huyên náo khắp phố phường:
-Hôm nay là sinh nhật Mẫn phu nhân, sinh nhật Mẫn phu nhân, Kim Gia nhiệt liệt mời toàn thành đến chung vui. Sự kiện diễn ra tại quảng trường lớn. Hôm nay là sinh nhật Mẫn phu nhân...
Hơn mười vạn đồng vàng đã được xuất kho để tổ chức đại tiệc. Hai trăm đầu bếp vẫn đang miệt mài nấu nướng xuyên đêm. Những chiếc nồi lớn được đặt ở quảng trường lớn, hơn ngàn chiếc bàn dài xếp xen kẻ, nhìn từ trên xuống dưới, nơi đây như đang bày một trận pháp khổng lồ.
Khách mời đông đúc, nhộn nhịp, đủ mọi tầng lớp, được xếp hạng dựa trên mức độ thân mật với Kim Gia. Càng tiến vào giữa, những món ăn, thức uống càng độc lạ và quý hiếm, tuy vậy, phía ngoài cùng món ít tiền nhất cũng là gà luộc, heo quay, cá nướng.
Khỏi cần nói cũng đoán được tâm trạng Hồ Mẫn ngày hôm nay, cực kỳ vui sướng. Nàng ta trong phòng thay đồ cùng các tỷ muội, không khỏi lộ rõ dáng vẻ tự cao, vỗ ngực nhận mình là người mà chủ nhân yêu quý nhất.
Nhị Nô nghe thấy vậy, trong lòng có chút đố kỵ, nhưng cũng đành câm nín chịu thua, rõ là quy mô đại tiệc lớn hơn hẳn những lần khác, xem ra sự ưu ái đặc biệt của Ma Kim dành cho Tiểu Bạch Tuyết này là thật.
Tuy nhiên Ma Kim sẽ sớm biết Hồ Mẫn sẽ tự cao tự đắc khiến các phu nhân và nô lệ khác chạnh lòng, vậy nên đã dặn trước cho Thiên Khả cách đối đáp.
Chỉ thấy Thiên Khả đang đứng ở giữa phòng, chẳng thèm quay mặt về phía của Hồ Mẫn mà vẫn buông lời giáo huấn:
-Mẫn muội thật là, lần này tổ chức lớn như vậy, cốt là để các thế gia khác nghĩ chúng ta tiêu xài phung phí, nói cho mà biết, sắp tới chàng ấy sẽ cắt giảm chi phí sinh hoạt lại, ngoài ra còn bán bớt số trang sức của chúng ta đấy.
Hồ Mẫn nghe vậy đương nhiên không tin, tỏ thái độ không phục:
-Khả tỷ nói sao chứ. Chúng ta nhiều ngân lượng đến thế, đại tiệc hôm nay chẳng đáng là bao. Với cả muội đây chẳng có xài trang sức.
-Biết chẳng đáng là bao thì tốt.
-Ơ, khoan đã. Tỷ gài ta.
-Chàng ấy đã dặn ta thế đấy, nếu muội cứ huênh hoang như vậy, chàng ấy sẽ tổ chức đồng loạt các sinh nhật khác y như lần này, như vậy thì bữa tiệc ngày hôm nay của muội không còn là đặc biệt nữa.
-Hu hu, muội biết lỗi rồi. Muội chỉ đùa tý thôi. Dù sao chúng ta vẫn phải tiết kiệm mà phải không. Hì hì.
Thiên Khả quay người lại, cười nhẹ:
-Biết thế thì tốt.
Bỗng biểu cảm trên gương mặt Hồ Mẫn trở nên gian xảo, nàng buông lời đê tiện:
-Cho bóp ngực cái he he. Người gì đâu mà ngực to quá à!
.
.
Các công tử thuộc những thế gia lớn từng chào hỏi ở hoàng thành đều được Kim Gia mời đến đây, ngoài ra còn có một vài vị bằng hữu xưa như Đặng Văn Hùng, Đặng Trúc, A Đẩu, Lâm Như Hạ, Lâm Khương, Dương Khai...
Trong số đó, A Đẩu dường như là khách mời đặc biệt nhất. Ma Kim tính cách vui vẻ, không thù dai, thấy Thanh Thanh suốt ngày thay hắn chăm lo cho bọn trẻ nên hắn muốn tạo ra sự bất ngờ cho ả nô lệ đặc biệt này. Khi thanh niên A Đẩu đang cần mẫn với công việc rèn ở Sơn Trấn thì được quản đốc xưởng giao thư tận tay, lúc vừa mới nghe cái tên Hồ Mẫn thì y có chút thắc mắc, nhưng khi thấy gần cuối thư có viết "chung vui với Kim Gia", y liền hiểu ngay.
Kim Gia gửi thư mời đến Lâm Khương và Lâm Tôn Chỉ, cũng như các công tử, tiểu thư từ các thế gia khác bằng cách phái người trực tiếp đến chi nhánh chính, rồi gia tộc của họ sẽ có một nhóm chuyên phụ trách chuyển tin đến từng cá nhân.
Tuy nhiên xem ra Lâm Gia vẫn còn thù hằn với Kim Gia, bọn họ không hồi đáp cũng như không có ai đến dự.
Đặng Văn Hùng bận việc nên lần này chỉ có Đặng Trúc cùng vài đồng tộc đến dự. Nói gì thì nói, hai người họ vẫn luôn ngưỡng mộ kỳ nghệ bất phàm của Ma Kim như thuở lần đầu gặp mặt, chỉ là thiếu cơ hội tiếp xúc trực tiếp, không rõ khi Đặng Văn Hùng đi làm nhiệm vụ về biết tin bản thân đã bỏ lỡ sự kiện quan trọng thì sẽ phản ứng ra sao.
Dương Khai không quản đường xa đi tới đây chung vui, tuy thành trì của lão ta bị Sa Quốc tái chiếm nhưng không vì thế lão lại ngó lơ cơ hội hợp tác với Nhật Nguyệt Thương Hội trong tương lai.
.
Nói là sinh nhật Hồ Mẫn nhưng mà sự xuất hiện của nàng ta trong bữa tiệc này có phần mờ nhạt. Bộ đồ trắng tinh hòa vào cái màu trắng chủ đạo được trang trí trong bữa tiệc đã đành, nàng đi đến đâu đều bị những người trong Kim Gia thay phiên giám sát, nói sai một lời thì đều bị bịt miệng lại. Nàng tức lắm, nhưng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi ăn uống no say.
Chỉ có một bàn duy nhất dành riêng cho Kim Gia là được gia chủ đích thân xuống bếp, khỏi phải bàn cãi về độ ngon và quý hiếm, không phải thịt yêu thú thì cũng là canh linh thảo, điều này giúp cải thiện tâm trạng của nhân vật chính của bữa tiệc phần nào.
Bạch Hoàng lần này đến tham dự, y diện một bộ đồ có phần hoa trương, nói không ngoa thì đối với gu thẩm mỹ ở Hạ Giới, đây là ngoại trang đẹp nhất bữa tiệc sinh nhật. Tuy vậy, chính vì ăn diện quá chỉnh chu nên khi đứng cạnh Hồ Mẫn thì có phần lệch tông. Đơn giản là hôm nay Kim Gia ai ai cũng mặc bộ đồ trắng đơn sắc, giản dị để chiều lòng Bạch Tuyết bé bỏng.
Thành chủ Bạch Gia Khang luôn là người được Ma Kim nể trọng, đơn giản là vì lão là người ngoài giáo phái duy nhất mà hắn để lộ bí mật quan trọng nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề có một tia suy nghĩ phản bội. Lần này lão cũng đã triệu tập toàn bộ binh lính Hoàng Hà Thành hỗ trợ Kim Gia tổ chức đại tiệc.
.
Đứng trên bậc thềm cao nhất tại quảng trường, Ma Kim lôi ra từ trong túi trữ vật một chiếc hộp mạ vàng, được thiết kế tinh xảo. Hắn trong chiếc mặt nạ hình con mèo trắng sổ một tràng cười sảng khoái sau đó dõng dạc tuyên bố:
-Mọi người nhìn đây! Đây là bộ thăng giai trung phẩm mà triều đình đã ban tặng cho ta! Ta đã chinh chiến ở sa trường nguy hiểm, đã dùng mưu trí và sức mạnh để có thể đem về vinh quang, bảo vệ nền hòa bình, độc lập,....
Xung quanh dân chúng và giáo đồ hò hét hoan hô, tên vô sỉ tiếp tục khếch đại chiến công của hắn tại chiến trường. Những ai đã gặp dáng vẻ khúm núm của hắn tại cung điện chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm khi nghe mấy lời khoác lác đó, còn bộ phận những khách khứa còn lại thì tin như điếu đổ.
Thật ra không ai biết, đây chính là điều mà Ma Kim mong muốn: "Cách tốt nhất để chiến thắng chính là làm đồng minh tin tưởng và kẻ thù lơ là."
Tuy nhiên, Ma Kim có một tuyên bố gây tò mò cho tất thảy những khách mời hôm nay:
-Ta tuy đã nhất giai hậu kỳ viên mãn, nhưng sẽ không vội tiến giai mà giữ lại cảnh giới này để đảm nhận trách nhiệm bảo vệ dân tộc. Việt Quốc muôn năm!
Những tràng vỗ tay hoan hô kèm theo những lời tán thưởng không ngớt phát ra từ tứ phía.
Ai cũng biết, đẳng cấp của nhất giai và nhị giai là một trời một vực. Kim Gia vốn có tiềm lực kinh tế rất lớn, lực lượng gia nô hùng hậu và mạng lưới giao thương vốn dĩ đã vượt ra khỏi ranh giới Việt Quốc. Điểm yếu duy nhất chính là nằm ở cảnh giới của Kim gia chủ chỉ mới đạt tới nhất giai, ở thế giới lấy sức mạnh làm chân lý thì khó ai có thể khẳng định được Ma Kim có thể giữ vững được thực quyền hay là không. Vậy nên, việc càng tiến sớm lên nhị giai sẽ càng giúp hắn mở rộng được cái đế chế Nhật Nguyệt này đồng thời khiến chiếc ghế đang ngồi không lung lay.
Cơ mà không phải ai cũng biết, Ma Kim vốn chỉ có hứng thú với bộ thăng giai cực phẩm hoặc siêu phẩm, đối với hắn, thà không thăng giai còn có ích hơn việc động vào mấy bộ hạ đẳng này. Dù gì, cảnh giới nhất giai giúp hắn ẩn giấu thực lực rất tốt và có thể tiện bề chen vào những cuộc tranh chấp của phàm nhân. Và thậm chí, việc bồi dưỡng sức mạnh thể lực giúp hắn có thể chống chọi với những cuộc mây mưa cùng dàn hậu cung đông đúc.
Sau khi đã xử lý phần quan hệ công chúng, gia chủ Kim gia chuyển sang đối phó với những nhân vật thế gia hào kiệt.
Cũng chẳng quá lạ lẫm khi giữa họ là những cuộc đối thoại đậm chất thảo mai. Có vài tiểu thư gia cát choáng ngợp vì cách Kim công tử bung ngân lượng cho niềm vui của ái nữ bên cạnh nên đã nhen nhóm ý định tiếp cận xin một chân hầu hạ, cơ mà đối với tiểu ma vương đây chỉ phân biệt đồng minh và thù địch, nữ nhân ngoài đường sớm đã chẳng còn giá trị lợi dụng.
.
Cứ tưởng bữa tiệc sẽ nhạt nhòa trôi đi nhưng nào ngờ lại có một tuồng hay xảy đến.
Ở phía khu vực ngoài rìa quảng trường, vốn dành cho thường dân và khách vãng lai, bỗng xuất hiện năm, sáu tên bặm trợn, lấy mấy bình rượu trong túi trữ vật ra chiêu đãi.
Theo quy định của bữa tiệc, thực khách không được sử dụng những thứ ảnh hưởng tới nhận thức, điển hình là rượu và một số loại thảo dược gây nghiện. Mục đích của việc này là nhằm hạn chế những hành vi mất kiểm soát gây ảnh hưởng tiêu cực đến bầu không khí vui vẻ của đại tiệc.
Nhân viên đã ngay lập tức tới nhắc nhở nhưng những tên vô lại kia tỏ thái độ không hợp tác, lại còn lớn tiếng chửi bới.
Đám giáo đồ Nhật Nguyệt trà trộn ở khu vực này đã sớm lân la tới bao vây, tuy nhiên Hổ Trung phụ trách việc quản lý đã sớm nhìn nhận ra cảnh giới của những tên này không tầm thường, bèn kêu những giáo đồ khác trì hoãn mâu thuẫn và bản thân cũng ngay lập tức tới báo cáo sự tình cho chủ nhân.
Ma Kim lúc này đang cười đùa vui vẻ với đám người của Bạch Gia nhánh phụ, thấy Hổ Trung dùng tay ra tín hiệu, hắn liền trực tiếp nói có việc quan trọng cần xử lý rồi rời đi.
Hai người họ đang đi vào khu bàn tiệc toàn là giáo đồ để tiện bề trao đổi thông tin bí mật thì bất ngờ nghe thấy tiếng hoạt náo ở gần phía khu trung tâm. Ma Kim và Hổ Trung cùng với mấy chục tên giáo đồ khác ngay lập tức tiến về phía đó.
Thì ra sáu tên lạ mặt kia cố tình nhắm vào gia chủ Kim Gia, bọn chúng bỏ qua đám nhân viên vướng víu mà chạy thẳng tới khiêu khích ngay chỗ tập trung nhiều nhân vật tầm cỡ.
Những vị khách không mời này ăn mặc không quá sang trọng, người khác nhìn vào thì trông như những phàm nhân nhưng dưới ánh nhìn của những tu chân giả, chỉ cần thoáng thấy túi trữ vật đã biết đám người đó không tầm thường.
Tên cầm đầu của nhóm gây rối trông không quá nổi bật với năm tên còn lại, chỉ là y đứng trước, chổng nạnh và mạnh mồm lên tiếng:
-Kim gia chủ đâu? Mau ra đây, để cho lão tử chất vấn.
Ma Kim đối với mấy việc này cũng chẳng bất ngờ mấy, thậm chỉ hắn sẽ thấy ngạc nhiên nếu như mọi sự diễn ra ổn thỏa mà không có tí biến cố nào.
Vẫn như mọi khi, Ma Kim với điệu bộ thư sinh nhã nhặng nói:
-Xin hỏi, các hạ muốn chất vấn về vấn đề gì?
-Ngươi nghĩ Hoàng Hà Thành là của ngươi hay sao. Chỉ là sinh nhật của một thê thiếp nhỏ bé mà làm rùm beng, cả thành ngày hôm nay đình trệ bao nhiêu công việc. Ngươi nghĩ thành trì này là của ngươi hay sao?
Ma Kim nhếch mép cười khinh bỉ ẩn sau lớp mặt nạ, hắn nhẹ nhàng đáp lời:
-Thành trì này, là của toàn dân. Ta chỉ muốn nhân cơ hội này để...
Lời nói chưa xong, bỗng một bóng trắng nhanh như thoắt lao đến mấy tên gây rối kia, bản năng của Ma Kim ngay lập tức nhận ra khí tức giận dữ của Hồ Mẫn. Để ngăn cản nô lệ làm điều hư hỏng, hắn dịch chuyển tới chặn trước mặt nàng ấy và tiện tay vung một cú đấm cực mạnh...