Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 161: 161: Câu Chuyện Phía Sau






Ma Kim lặng nhìn thi thể của Bạch Đường Tuyết, hắn cảm thấy vô cùng tự trách "Giá như ta không toan tính quá nhiều, ta chỉ cần giết quách đi bọn cặn bã kia là xong, tại sao ta lại chọn cách thử thách lòng trung thành của ngươi chứ.

Ta thật sai lầm và sai lầm đó đã khiến cho ta mất đi ngươi."
Ma Kim cúi người xuống, đặt lên môi Bạch Đường Tuyết một nụ hôn vĩnh biệt, thứ mà hắn chưa kịp làm trước đó.

Kế tiếp khoét một miệng thịt vùng bầu ngực của nàng ấy rồi bỏ vào miệng, cảm nhận vị ngọt ngào khoái lạc "Như vậy thì một phần của nàng có thể ở bên ta như nàng muốn rồi."
Đại Nô cảm nhận sự cay đắng của chủ nhân qua tiếng cười man rợ của hắn.
Ma Kim quay người lại, nói một câu ghê rợn khiến cho Đại Nô lạnh người, nàng vội quỳ xuống van xin:
-Xin chủ nhân, thiếp không thể làm như thế! Thiếp không thể!
-Nàng không làm thì ta tự xử đó!
-Đừng mà chủ nhân, thiếp van xin ngài!
.
.
Cách đây không lâu, trên con đường diệt ma trừ yêu, một thiếu niên anh hùng đã bị một hồ ly tinh ngắm trúng.
Vì chàng trai đó tu vi chỉ mới đạt tới nhất giai hậu kỳ viên mãn, trong khi yêu nhân đó đã sớm là nhị giai hậu kỳ viên mãn, vậy nên chàng trai đã bị hồ ly tinh đó đánh bại.

Suốt thời gian sau, hắn bị yêu quái mê hoặc, không thể kháng cự, buộc phải làm mọi thứ mà yêu nữ đó yêu cầu.
Yêu nữ đó muốn hắn đánh bại thế lực ma nhân ở Hoàng Hà Thành sau đó tiếp quản nơi đây, xây dựng một đế chế để phục vụ cho ả, ả lui vào bế quan.
Nhưng một ngày nọ, chàng trai đó đã gặp được hai vị tu chân giả, tuy tu vi không quá cao nhưng khí thế và tấm lòng vô cùng cao thượng.

Họ đã dùng linh lực giải trừ mị lực của hồ ly trên người của chàng thiếu niên.
Cả ba bắt đầu lập ra một kế hoạch vĩ mô để có thể diệt trừ yêu nữ kia.

Từng bước, từng bước đã được giải quyết một cách toàn diện.

Và thời cơ chín muồi, bước cuối cùng cũng đã được phát động cách đây một tuần trước.
Theo kế hoạch nữ tu chân đã giả vờ bị nam tu chân bắt cóc, sau đó đổ tội lên người của chàng thiếu niên kia.

Hắn lập tức cầu cứu nữ hồ ly tinh, thế là nữ yêu đó chấp nhận bịt mặt đi theo để giám sát.
Bọn họ thành công dụ dỗ hồ ly tinh kia vào một động phủ kín mịt và tối mù.

Họ còn mời thêm mười cao thủ nữa tới trợ chiến.

Theo đúng kế hoạch, bọn họ sẽ hợp lực lại tấn công nữ yêu kia.


Nhưng nào ngờ, thực lực của yêu nhân kia đã vượt quá tính toán của bọn họ...
Dù mười mấy người liên thủ lại cũng không thể nào đánh bại hồ ly tinh, từng người, từng người trong số họ bỏ mạng.

Thấy muội muội bị hồ ly tinh áp chế, nam tu chân giả dùng hết sức bình sinh, dùng kiếm lao tới định kết liễu yêu hồ, nhưng ả ta thâm độc, dùng chính nữ tu chân làm lá chắn, thế là lưỡi kiếm vô tình đã xuyên thẳng đầu nữ tu chân.

Nam tu chân đó cũng nhanh chóng bị nữ yêu túm lấy và moi tim ra.

Chàng thiếu niên cũng đích thân tham gia trận chiến và bị đứt lìa một bàn tay, hắn tận mặt chứng kiến cảnh tượng đó, lòng đau khôn xiết, dưới sự giúp đỡ của các đạo lữ, hắn mới có thể toàn mạng thoát ra khỏi nơi đó, tuy nhiên nữ hồ liền đuổi theo.

Không còn cách nào khác, hắn ta phải nhảy ra khỏi thuyền bay, câu giờ cho hai đạo lữ thoát thân.

Nữ hồ ly phát hiện ra đây chính là âm mưu của hắn, chính vì vậy quyết định trừng phạt, nhưng thay vì giết hắn thì ả lại để hắn sống trong sự dày vặt, hối hận khôn nguôi.

Vậy nên sau khi móc đi đôi mắt của hắn thì ả đã bỏ mặc hắn một mình ở núi rừng hoang vu.

May mắn thay, hai nữ đạo lữ không cam tâm nên đã quay lại chỗ ban nãy và đưa hắn trở về.

Nhờ vậy, hắn mới có thể tường thuật lại câu chuyện.
Và thiếu niên đó chính là Ma Kim, nữ yêu hồ là Đại Nô và nam tu chân là Bạch Đường Cung và nữ tu chân chính là Bạch Đường Tuyết.
.
Câu chuyện cảm động trên được Ma Kim kể tại buổi họp ở Bạch Gia.

Hắn tháo mặt nạ, để lộ những vết sẹo chằn chịt và cặp mắt rỗng tuếch ghê rợn khiến cho nhiều người xung quanh cảm thấy có chút ớn lạnh.
Bạch Khung đương nhiên không tin, y tiến lại gần kiểm tra nhưng phát hiện đúng là Ma Kim thật sự đã bị móc mắt, bàn tay trái cũng đã đứt lìa.
Y liền sai người nhốt cả bọn Ma Kim vào lao ngục và đích thân cùng vài thuộc hạ đi đến vị trí mà hắn kể.

Ma Kim liền đứng dậy chửi bới:
-Bọn khốn các ngươi, các ngươi không tin ta cũng được, nhưng đến cả đạo lữ của ta là nghĩa muội của ân nhân Bạch Đường Tuyết, xuất thân từ Thanh Long Môn mà cũng nghi ngờ, đòi bắt giam hay sao?
Bạch Khung đành châm chước để Hồ Mẫn và Thiên Khả tạm nghỉ tại phòng riêng lần trước, tuy nhiên riêng Ma Kim phải nhốt riêng biệt, sai người canh gác chặt chẽ.
Bạch Khung tiến tới động phủ, mùi hôi thối bốc ra nồng nặc.

Y hoảng hồn chạy sâu vào trong thì thấy cảnh tượng đẫm máu hai người mà y coi như con ruột, lòng y đau như cắt, nước mắt đầm đìa, gào thét:
-Tuyết nhi, Cung nhi bá phụ không thể bảo vệ hai con!!! Bá phụ đáng chết.
Có một điều kỳ là chính là toàn bộ mười hai thi thể đều bị moi tim ra, tên thuộc hạ đứng gần đó suy đoán đoán:
-Có thể yêu nữ đó đã ăn tim người để gia tăng công lực, thật tàn nhẫn.

Bạch Khung quay sang hét lớn:
-Câm mồm.

Thủ phạm chính là tên Nguyễn Kim đó.

Ta thề ta phải tự tay phanh thây hắn, rửa hận cho hai đứa con của ta!
.
Ma Kim bị giam giữ ở trong một căn phòng chuyên dành để xử tội kẻ phản nghịch gia tộc.

Một chiếc giường nhỏ kèm theo gông xích chặt một tay và hai chân, hắn thét lên muốn đi tiểu tiện nhưng bị ngó lơ, đành phải xả trong đũng quần.
Bạch Khung quay trở về liền tiến tới phòng giam của Ma Kim, tay y cầm theo cây roi sắt, vừa gặp liền quất tới tấp vào tên tù nhân, hằn những vết cắt rướm máu.
Ma Kim không phản kháng, hắn chỉ cười lớn như một tên điên.

Sau khoảng vài phút xả giận để lấy lại bình tĩnh, Bạch Khung hét lớn:
-Tại sao? Tại sao ngươi lại ra tay với chúng.

Ta biết rõ lời khai của ngươi chỉ là ngụy biện! Con hồ ly tinh đó thực chất là thuộc hạ của ngươi!
Ma Kim tặc lưỡi một cái rồi yêu cầu:
-Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.

Chứ chuyện này mà để người khác nghe thấy thì e rằng hậu quả khó lường.
-Yên tâm.

Trong đây chỉ có ta và ngươi.
Lúc này Ma Kim mới kể lại cho Bạch Khung nghe sự thật.

Y đương nhiên không thể tin được điều đó, y cười cay đắng rồi nói:
-Ngươi thật giỏi bịa chuyện đấy!
Bạch Khung tính tặng cho kẻ vô sỉ trước mặt một cú đấm nhưng bất ngờ tay phải của Ma Kim giật một cú mạnh phá vỡ xiềng xích và chặn lại.
Điều này khiến cho Bạch Khung ngỡ ngàng, Ma Kim cười một nụ cười quỷ dị và nói:
-Ngươi không tin cũng được, vì chuyện sắp tới ta kể còn khó tin hơn.
Bạch Khung lùi lại một bước để đề phòng, y cau mày và hỏi:
-Ngươi còn muốn nói thêm lời trăng trối gì sao?

-Không, chỉ là kể về một câu chuyện cảm động khác.

Chuyện kể rằng, trong một thế gia quyền quý, có hai huynh đệ cùng vào sinh ra tử, có thứ gì cũng đều chia sẻ với nhau.

Cả hai đem lòng yêu một nữ nhân xinh đẹp và tất nhiên, đây là thứ duy nhất mà không ai chịu nhường ai.

Nữ nhân xinh đẹp đó đã lựa chọn yêu người em, điều này đã làm người anh sinh ra lòng đố kỵ.

Một ngày nọ, vào đêm đệ đệ rời khỏi nhà để đi làm nhiệm vụ, trong cơn men say, tên đại ca đã cưỡng hiếp nữ nhân xinh đẹp đó.

Nhưng mà, tiếc thay, đứa con trai sáu tuổi đã chứng kiến cảnh tượng tội lỗi đó.

Người đệ trong lúc làm nhiệm vụ không may đã qua đời, còn nữ nhân xinh đẹp kia không lâu sau đã hạ sinh một tiểu nữ mang dòng máu của tên cặn bã kia.

Không lâu sau đó, trong một trận chiến sinh tử đã cướp đi sinh mạng phu thê người đệ, tên đại ca nghiễm nhiên nhận nuôi hai đứa trẻ, tất nhiên, hai đứa trẻ đều gọi hắn là bá phụ.

Tất nhiên, Bạch Đường Cung là một kẻ si tình, vì Đường Tuyết mà có thể bỏ qua mối thù với ngươi, tuy nhiên, khi nàng ấy chết rồi, hắn đương nhiên muốn kéo ngươi theo.
Bạch Khung nghe câu chuyện đó, tay run rẩy, hạ giọng nói:
-Chuyện này, ngươi đã kể cho ai chưa?
-Chỉ là một ả nô lệ nhị giai hậu kỳ viên mãn, nếu ngươi muốn thì có thể diệt khẩu ả.

Haha.
-Ta đây cần gì diệt khẩu chứ, câu chuyện đó đầy mùi xảo trá, chẳng thể chứng minh.
-Ta có biết một bí thuật, chỉ cần lấy mẫu vật từ cơ thể của hai người liền có thể biết họ có mối quan hệ huyết thống hay không.

Và, trái tim của Bạch Đường Tuyết, ta chỉ mới cắn một nửa mà thôi.

rất ngon đó.
-Ngươi...!ngươi muốn gì?
-Dù sao thì ta cũng kể bí mật của ta cho ngươi rồi.

Chỉ cần cả hai đều biết giữ mồm giữ miệng thì ổn thôi.

Hay là ngươi muốn đánh đổi mạng một kẻ thấp bé như ta.

Haha, nghĩ mà xem, tin tức này mà được công bố ra, ngươi không chết thì cũng bị thiên hạ tế sống.

Ngược lại, nếu ngươi làm theo cách của ta, ít nhất cái chết của Bạch Đường Tuyết còn thanh cao và đầy hãnh diện, hay ngươi muốn thiên hạ biết nó đã ân ái với cả gia huynh, à không, đó đâu phải ruột thịt nhỉ.

Haha.
-Ngươi quả thật vô sỉ!

-Ta làm sao? Ít nhất là không làm việc trái với lương tâm.

Còn ngươi, hãy nhìn xem báo ứng đi, đệ đệ chết, người thương chết, thậm chí hai tiểu bối cũng không còn.

Hahaha.

Cách duy nhất ngươi có thể làm là phục tùng ta như nguyện ước của con gái ngươi.

Chí ít thì nàng ta có thể an lòng ở chốn bồng lai.
.
Ma Kim ngay sau đó liền được thả ra, Bạch Khung là người đứng ra bảo hộ cho hắn, tuyên bố truy nã nữ hồ độc ác kia, nhưng mà, nữ hồ đó có lai lịch như nào, ngoại hình như nào, chẳng ai hay, muốn bắt giữ cũng chỉ là mò kim đáy bể.
Trong bồn tắm, Thiên Khả và Hồ Mẫn òa lên nức nở khi lần nữa nhìn thấy những vết thương trên cơ thể của Ma Kim.

Hồ Mẫn mếu máo:
-Anh đã tàn tạ thế này, hắn còn ra tay với anh sao?
Ma Kim tính xoa đầu Hồ Mẫn an ủi nhưng vì không thấy đường nên hắn sờ trúng vùng trập trùng của Thiên Khả, lỡ rồi nên đành kệ, chỉ trả lời qua loa:
-Không sao, anh chỉ muốn cảm nhận một tí nỗi đau do đòn roi mà thôi.
Thiên Khả gặng hỏi lại một lần nữa:
-Có thật sự là chàng có thể hồi phục không?
Ma Kim bóp bóp cái bánh bao, cười hiền hậu trả lời:
-Yên tâm, ta đã thử nghiệm rồi.

Chắc kèo lắm.

Còn nếu mà không được thì hai nàng mỗi người hiến cho ta một con mắt là đủ mà.

Khà khà.
-Hừ, không thèm cho chàng đâu!
-Ơ kìa, còn Hồ Mẫn thì sao?
Hồ Mẫn gãi đầu nghĩ ngợi rồi thốt lên:
-A, em có cách, em móc mắt ra đưa cho anh rồi hút máu anh để phục hồi mắt là xong.
Ma Kim cười nói:
-Haha, nhớ mồm đấy.

Nhưng mà, hôm nay chiến đấu chưa đủ, phía dưới lại muốn xông pha!
Thế là cả ba lại nghịch nước thỏa thích.
"Trải nghiệm che mắt lại quả thật kích thích nhỉ.

Ủa đéo, giờ là ta bị mù mà!" Ma Kim thầm nghĩ.