Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 122: 122: Thung Lũng Khánh Hòa






Nhìn thi thể trên bàn, cơn dục vọng của Ma Kim trào dâng.
Hắn nhắm mắt lại, lòng thầm nghĩ đến các mỹ nhân trên Thượng Giỏi để làm lu mờ đi tâm niệm tà dâm.
Hắn lấy tay vuốt đôi mắt đang trợn trắng của Huyền Nghi, miệng thì lẩm nhẩm:
-Cầu cho ngươi kiếp sau sẽ sống thật hạnh phúc!
Hắn bắt đầu thực hiện thử nghiệm thứ ba, mổ xẻ thi thể.
Những cây kim vẫn còn ghim chặt trên các huyệt, hắn cầm lấy và kéo nó thành từng đường, kim đi đến đâu, da thịt thậm chí là cả xương bị cắt đến đấy mà chẳng cần dùng tới dao hay thứ sắc bén nào khác.
Nếu như ba đạo lữ yếu đuối kia của Ma Kim nhìn thấy cảnh tượng này, ắt hẳn các nàng sẽ nôn mửa cho xem.
Hắn cẩn thận quan sát từng mạch máu li ti và phân tích cẩn thận.
Từng cơ quan nội tạng của thi thể được Ma Kim cẩn thận lấy ra nguyên vẹn.

Ngày trước ở dưới Địa Ngục, hắn cũng từng thử làm việc này nên thành thạo lắm.
Vì là thi thể của người vừa mới chết, các bộ phận vẫn còn ấm, các sợi dây thần kinh co giật trông khá đáng sợ.
Hắn không chỉ dùng thị giác mà còn sử dụng đến cả khứu giác và vị giác.
-Phải chi được mổ cái xác của Bạch Thiên Thu nhỉ? Như vậy thì mới có thể dễ dàng tìm hiểu được cách chữa trị cho Tử Nguyệt.
Ma Kim loay hoay cả buổi cuối cùng cũng hoàn tất việc thử nghiệm, hắn đã thành công kết hợp được kiến thức lý thuyết trong đống sách y học hắn từng đọc và trải nghiệm thực tế.
Tuy nó không hình thành hẳn kĩ năng cụ thể trong đầu như cách luyện bí tịch nhưng nó vẫn sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề liên quan.
Xong xuôi, hắn chọn ra những phần ngon nhất để chế biến thành món ăn, tự thưởng cho một buổi làm việc chăm chỉ.
Sau đó hắn cũng không quên kêu thuộc hạ tặng cho gia đình của Huyền Nghi năm trăm đồng vàng, nhà nàng ấy xem ra cũng chẳng khá giả cho lắm.

Và đây cũng không phải bệnh nhân duy nhất của hẳn
.
.
Trận chiến Lưỡng Hà kết thúc chưa lâu, một tháng sau triều đình tiếp tục gửi đến nhiệm vụ, yêu cầu Ma Kim đến viện trợ vùng chiến sự Khánh Hòa.
Lần này hắn có van xin thì Ái Như và Tuyết Hân cũng chẳng dám đi theo, Thiên Khả đành chở hai người họ về Kim Phủ.
Hồ Mẫn bẽn lẽn xin theo Ma Kim nhưng bị tự chối vì lần trước nàng tự ý hành động khiến cho tướng lĩnh quân địch chết mất xác, gây nên bao phiền phức và phải bịa lí do để báo cáo lên triều đình.
Với cả lần này Ma Kim còn phải dẫn theo ba ngàn quân Việt nên Hồ Mẫn cũng chẳng còn tác dụng gì trong việc hành quân nữa.
.
Khánh Hòa là một vùng thung lũng gần sát với biên giới giữa Việt quốc và Sơn quốc.

Nơi đây có hai cổng Ngoài nên linh khí khá mạnh mẽ.

Việc triều đình yêu cầu Ma Kim tới khu này chủ yếu để kiểm tra thực lực của hắn ta.
Trải qua tận ba tuần hành quân gian nan, vất vả bọn họ mới tới được thung lũng Khánh Hòa.

Ma Kim và bốn mươi thuộc hạ của hắn cũng phải cố giữ bình tĩnh và nhẫn nại lắm mới không bỏ mặc ba ngàn binh lính yếu ớt kia.
Đến nơi, thứ đãi ngộ đầu tiên chào đón họ là hàng ngàn mũi giáo và cung tên chỉa trước mặt.


Đám người Ma Kim bị bắt cách ly hai tuần trong một vùng đất gần một hồ nước trũng ẩm ướt, có nhiều côn trùng, bò sát,...
Cũng tại vì cái tin tức vùng Lưỡng Hà được chiếm lại nhờ quân Việt tận dụng dịch bệnh.

Nhiều người ganh tỵ với chiến công lấy nửa vạn công một vạn này, trong khi trước đó hơn năm vạn quân Việt đã nhuốm máu dưới hai dòng sông Nhất, Nhị.
Điều khốn nạn hơn nữa là bọn lính Khánh Hòa bắt họ cách ly nhưng mà lại không cung cấp lương thực.

May mà dọc đường Ma Kim cẩn thận kêu thuộc hạ trữ lương thực.
Thật ra đám binh lính ở Khánh Hòa cũng chẳng muốn đoàn quân Lưỡng Hà chết đói nhưng bọn họ lại muốn thể hiện cái uy, muốn đám tân binh này phải hạ mình cầu xin.

Thế nên việc Ma Kim cùng đoàn quân của mình thản nhiên lấy thịt thú rừng ra bày tiệc khiến đám lính suốt ngày ăn lương khô cầm đói kia vô cùng phẫn nộ.
.
Giữa đêm khuya trong lúc canh gác, một tên lính Khánh Hòa vẫy tay gọi một tên lính Lưỡng Hà lại gần.

Chỉ còn vài bước nữa là tới ranh giới, một thuộc hạ của Ma Kim tên Hạo Thiên vội nắm cổ áo tên ngây thơ nhắc nhở:
-Ngươi quên rằng trong thời gian cách ly nếu ra khỏi ranh giới sẽ bị coi là làm trái quân lệnh sao.

Ngươi muốn bị xử tử à?
Tên lính Lưỡng Hà vội cúi đầu thành khẩn cảm tạ ân nhân.

Bên kia ranh giới, tên lính Khánh Hòa kia tức tối chửi bới:
-Thằng chó chết.

-Các hạ nếu dám bước vào đây, tại hạ sẽ quỳ gối lạy ba lạy.
Tên lính Khánh Hòa kia nghe thấy Hạo Thiên thách thức, không nghĩ ngợi nhiều liền hùng hổ xông vào.

Hạo Thiên học theo lời dạy của chủ nhân, y hét toáng lên:
-Có người tự ý vượt qua ranh giới!
Một toán lính Khánh Hòa hớn hở chạy ra, ai mà ngờ đâu lại thấy đồng bọn của mình bị đè bẹp dưới đất.
Thế là Hạo Thiên quang minh chính đại giữ tên lính đó ở trong khu cách ly.

Sau vài giờ tra khảo, tên lính ngu dốt đó khai ra toàn bộ âm mưu của đám người sân si kia.
.
Hết kì hạn, đoàn quân của Ma Kim mới được phép ung dung tự tại bước ra ngoài, mà thực chất cũng chỉ quanh quẩn trên ngọn núi này.
Ngạc nhiên thay, suốt khoảng thời gian đó, không ai bỏ mạng vì đám côn trùng, bò sát độc kia.


Bởi vì Ma Kim luôn mang theo sẵn Trục Trùng Tỏa, chỉ cần đốt lên thì mùi hương của nó sẽ xua đuổi mọi loại côn trùng, bò sát.
Ma Kim xin phép được gặp mặt viên tướng đứng đầu vùng thung lũng này nhưng ba lần bốn lượt đều bị từ chối.

Thật ra là hắn xin phép cho có lệ thôi chứ hôm bữa tên lính kia đã tiết lộ cả rồi.

Chủ tướng Bạch Uy Hùng thật ra đang đóng trại ở chỗ khác để thuận tiện cho việc quan sát thế trận, hiện tại doanh trại này do phó tướng Mạc Lăng tạm thời lên nắm quyền.
Tuy nhiên xét theo điều lệnh của triều đình thì địa vị Ma Kim chỉ dưới trướng tướng quân, thậm chí với tư cách là lính đánh thuê, Ma Kim cũng chẳng bị bắt ép phải phục tùng tuyệt đối.
.
Hai tuần tiếp theo cứ thế trôi qua trong nhàn hạ, Ma Kim nóng lòng muốn giải quyết sớm sớm chuyện trận chiến ở vùng đất này để trở về vui chơi với mấy đạo lữ.
Hắn quyết định cùng đoàn quân ba ngàn người rời khỏi doanh trại này để đi tới khu trại Bạch Uy Hùng bàn bạc kế sách.
Tên Mạc Lăng lúc này mới dẫn người ra ngăn cản.

Trông y cũng khá điển trai nhưng thái độ thì vô cùng hống hách, không coi ai ra gì:
-Lũ rác rưởi các ngươi tính làm loạn sao?
-Tại hạ phụng mệnh triều đình, dẫn quân trợ chiến cho Bạch tướng quân.

Nay hơn một tháng rồi vẫn chưa gặp mặt lần nào, mong Mạc đại nhân cho tại hạ được rời đi.
-Ngươi là tên cầm đầu à? Bổn tướng đây muốn ngươi cởi mặt nạ ra.
-Tại hạ xin phép từ chối.
Mạc Lăng ra hiệu, vài tên lính tiến tới tính động thủ nhưng mà nhanh chóng bị cận vệ của Ma Kim giải quyết.

Tên phó tướng biết hiện tại không thể ép hắn nên đành hạ giọng:
-Thôi được, ta sẽ cho ngươi đi nếu ngươi chịu cởi mặt nạ.
Ma Kim đành tháo chiếc mặt nạ ra, bên trong là gương mặt đầy thẹo, đôi mắt thì tròng trắng lòi ra, trông rất xấu xí.

Tên phó tướng cùng người của y cười lớn khinh bỉ:
-Hahaha, không ngờ trên đời có kẻ xấu như ngươi.

Được, ta cho ngươi cút xéo khỏi nơi này, nhưng người của ngươi thì không.
-Tại hạ có thể hỏi nguyên nhân không?
-Ngậm mồm lại, ngươi không có quyền đưa ra câu hỏi.
-Thế thì tại hạ đành nán lại đây thêm một ngày.
Tên phó tướng cười ngạo nghễ quay người ra đi.
Ma Kim không muốn làm mọi chuyện phức tạp, vui vẻ thuận ý nán lại một ngày.

Sáng ngày mai, Mạc Lăng chết.

Cả doanh trại nháo nhào cả lên, đương nhiên đám người Ma Kim bị cho vào diện tình nghi.
Sau khi pháp y giám định thì kết luận nguyên nhân tử vong là do côn trùng độc.

Vết chích và xác một con ong được tìm thấy trong phòng của Mạc Lăng.
Ma Kim nói vu vơ khiến cho đám lính Khánh Hòa sợ hãi:
-Mong các vị hãy cho bọn ta thay mặt đi báo cáo việc này với Bạch Uy Hùng tướng quân.

Nếu còn dây dưa không có kế sách đối phó thì ta sợ rằng ngày mai sẽ có thêm người tử vong vì loại côn trùng bí ẩn này.

Ta thân là dược sư có kinh nghiệm trong trận chiến Lưỡng Hà, các vị cứ yên tâm giao phó.
Thế là Ma Kim và ba ngàn binh sĩ dễ dàng rời đi không gặp thêm trở ngại nào khác.
Phi hành đã quen, giờ leo trèo từ núi này sang núi nọ tốn cả một ngày đêm khiến cho Ma Kim cảm thấy tiếc nuối "Sau đợt này không thèm trực tiếp ra trận nữa."
Thật ra kề cạnh bên hắn có hai tên nhị giai sơ kì, nhưng mà vì phải che giấu thực lực của Kim Phủ nên hắn buộc lòng phải đi bộ, chỉ đành tự động viên "Trải nghiệm là trải nghiệm!"
Nhưng may sao lần này đúng là có trải nghiệm mới thật, nhìn ở xa có một khe suối nhỏ, vài sơn nữ đang ngâm mình tắm rửa.

Ma Kim cùng năm tên thuộc hạ thân cận tách đoàn để đi ngắm lén cho thư giản một tí, dẫu sao đã hai tháng rồi họ thiếu thốn mùi nữ nhân.
-Các ngươi xem, chúng nó là hồ yêu đấy!
Ma Kim nói thế làm mấy tên thuộc hạ có phần ngạc nhiên.

Để xác thực, Ma Kim dùng Khiển Xạ Kĩ bắn hai cây kim vào một nữ nhân bất kì ở đằng xa.
-Chạy, chạy lẹ! À không, mau phi hành.
Hắn tất nhiên hoảng hốt khi thấy mấy cây kim đó còn chẳng thể xuyên qua lớp da, ma nhãn của hắn xem ra không thể nhận biết chính xác tu vi của yêu nhân.
Đám hồ yêu tức giận tính đuổi theo, nhưng khi thấy có vài kẻ biết phi hành thì chúng có chút ngần ngại, đành bỏ qua cho họ lần này.

Một phần cũng vì Ma Kim đã nhanh trí quăng cho vài cục linh thạch để đền tội.
.
Linh thạch, ma thạch không chỉ dùng làm nguyên liệu thăng giai mà nó cũng có chức năng hỗ trợ việc tu luyện.

Nói cách khác, tu chân giả có thể hấp thu linh khí ở trong linh thạch và ma khí ở trong ma thạch.

Tuy nhiên đối với tu ma thì huyết tinh thể vẫn là sản phẩm bổ dưỡng nhất.
.
Bạch Uy Hùng biết tin Mạc Lăng tử vong, trông y chẳng có tí gì thương xót.

Ma Kim dò hỏi nguyên nhân thì biết được giữa hai người đã có mâu thuẫn từ lâu, nhưng tên phó tướng dựa hơi một thế lực lớn ở Khánh Hòa nên tác oai tác quái.
"Còn thế lực nào lớn hơn quân đội cơ chứ?" Ma Kim tự hỏi.
Bạch tướng quân đối xử với đám lính Ma Kim khá chu đáo, còn cho hắn một phòng riêng để nghỉ ngơi.
Ma Kim sau bao ngày tháng dài dăng dẳng mới được trút bỏ y phục ra để ngủ lõa thể như ở nhà.
Đang mơ tới cảnh Tử Nguyệt trao hắn nụ hôn nồng cháy thì cảm thấy có ai đè lên người.
-Suỵt!

Một cái móng vuốt sắc nhọn đang kè ngay cổ.
"Thôi xong, toang, toang thật rồi, con hồ yêu hồi sáng, đợt này phải cày lại từ đầu rồi.

Má, sao nó thù dai dữ vậy trời." Ma Kim tuy lo lắng nhưng vẫn cố điều tiết hơi thở để giữ bình tĩnh.
-Sao tới lúc ngủ vẫn đeo mặt nạ thế này, chàng trai hư hỏng?
Hồ yêu từ từ tháo cái mặt nạ của Ma Kim xuống, hắn thì đang cố phân tích thực lực của đối phương.
Ả có chút thất vọng sau khi thấy lớp ngụy trang xấu xí:
-Thiệt là, sao mà cơ thể với gương mặt không tương xứng gì cả.
-Tỉ tỉ xinh đẹp à, có gì chúng ta thương lượng.
-Giữa chúng ta có gì để thương lượng cơ chứ.

Chẳng phải chàng đây là kẻ đã nhìn trộm thiếp sao?
-Huhu, tiểu bối còn nhỏ tuổi khờ dại, mong tỉ tỉ tha tội.

Trong túi của tại hạ còn mấy viên linh thạch để tỉ tỉ tẩm bổ.
-Đệ đệ ngốc, mấy viên đá kia sao bằng những thớ thịt tươi ngon này.

À mà có chuyện này, ta đây thắc mắc.
-Tiểu bối nghe.
-Cái chết của Mạc Lăng có liên quan tới ngươi sao?
-Vị phó tướng đó là người của tỉ à?
-Phải, à mà không phải, đúng hơn là nô bộc của các muội muội ta.
-Mạc đại nhân chết là do côn trùng chích, tiểu bối thực sự không liên can.
-Thế hai cây kim này, ngươi giải thích sao đây.
"Thôi bỏ mẹ, đời này thế là hết!" Ma Kim nghĩ thầm.

Hắn vẫn cứng miệng:
-Là loại ám khí ta thu trong một trận chiến.

Chỉ dùng nó để giúp nữ nhân thư giản.
-Thật vậy không?
-Dạ, không dám dối trá dù chỉ nửa lời.
-Ngoan lắm.

Ta tính tới giết ngươi, nhưng giờ nghĩ lại rồi.

Chỉ cần che mặt lại là có thể xứng đáng làm nô bộc của muội muội ta.
-Đi giờ luôn sao?
-Tất nhiên.
-Cho mặc lại y phục được không?
-Không, cầm theo túi trữ vật đáng giá của ngươi đi.