“TIN TIN TIN”
“TIN TIN TIN”
Yunho bấm kèn in ỏi đòi qua khi phía trước hắn là vụ tại nạn đã làm tắt đường, tâm trạng thật sự kích động khi nghĩ đến có thể nhìn thấy Jaejoong sau vài giờ nữa khiến Yunho không khỏi phấn khích và gấp gáp. Hắn nguyền rủa tất cả những gì ngán đường hắn, hắn muốn nhìn thấy Jaejoong, ngay bây giờ!
Con đường rốt cuộc cũng được khai thông, Yunho lái xe lao nhanh vào màn đêm sâu thẳm, hắn tự hỏi tại sao con đường này bỗng chốc lại dài đến thế, tại sao không thể nhìn thấy điểm dừng, rồi lại tự hỏi… khi mình gặp Jaejoong rồi, mình sẽ như thế nào? Sẽ đi nhanh về phía cậu, cho một cái tát thật đau để cậu biết hắn đã giận câu biết bao nhiêu khi cậu âm thầm rời bỏ hắn, thậm chí không hề có một chút tin tức nào về cậu, hắn đã lo lắng bao nhiêu, đã thương nhớ bao nhiêu. Hay là sẽ đi lại, ôm Jaejoong vào lòng thật chặt và khóc một trận thật to như những đứa trẻ vừa tìm được thứ mà mình yêu thích đã bị đánh mất. Hay là… đánh xong rồi khóc? Hay là… hờ hững nói… anh đã đến, chúng ta cùng nhau về Seoul, có quá nhiều giả thuyết được hắn đưa ra, phải chọn lựa cái nào? Chọn lựa làm sao để Jaejoong có thể hoàn toàn quay trở về, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn không bao giờ lìa xa?
“Tit tit tit”
Điện thoại reo lên in ỏi đưa Yunho trở lại thực tế, hắn liếc nhìn số điện thoại lạ đang nhấp nháy trên màn hình, là ai gọi cho hắn vào giờ này? Kẻ đó thật sự không muốn sống sao?
Dù không muốn nghe, nhưng Yunho vẫn bật máy.
Alo?
“Yunho ah”
“KÉT!!!!!!!”
Yunho thắng gấp xe ngay khi nghe giọng nói quen thuộc phát ra từ trong điện thoại, là Min Ah!
Cô gọi tới làm gì?
“Ah! Em có một bộ phim rất vui, muốn cùng anh xem thôi mà!”
Điện thoại nhanh chóng nhận được một đoạn video từ Min Ah. Yunho hồ nghi tắt cuộc gọi của cô và bấm nút play, tức thời hình ảnh con người hắn thương yêu hiện ra trước mắt.
Trong video là hình ảnh Jaejoong đang chạy phía sau, không ngừng gào lên “TRẢ CON LẠI CHO TÔI”, hình ảnh lúc gần lúc xa, đến khi cậu có thể chạm vào cửa kính thì lại bị bỏ xa một đoạn. Yunho thấy từng mạch máu trong người mình đang sôi lên khi nhìn thấy tình cảnh như thế này, chưa kịp phát tác, máy quay đã chuyển sang một cảnh khác.
Đó là một cái túi khá lớn, nhìn bàn tay thon dài đang từ từ mở phecmatuya của chiếc túi, cái đầu nhỏ nhắn dần xuất hiện Yunho như nín thở khi Jaeyoon đang nằm khóc ngay bên trong túi, bên tai hắn chỉ có nụ cười thầm của Min Ah còn trước mắt hắn là gương mặt nhăn nhó biến dạng vì khóc của Jaeyoon. Cái quái gì thế này? Cái gì thế này? Hắn lại chậm hơn Min Ah một bước, shit! Hắn sao có thể lại chậm hơn Min Ah một bước?
Điên cuồng gọi điện lại cho Min Ah, hai mắt Yunho đầy tơ đỏ biểu thị cho sự giận dữ tột độ.
Tôi sẽ giết chết cô! Hiện giờ Jaejoong và con tôi đang ở đâu? – hắn gằng lên từng tiếng trong giận dữ.
“Ha ha ha ha! Nếu có thể chết trong tay anh, em sẽ rất vui vẻ!” – Min Ah cười một cách điên cuồng khi nghe giọng nói lạnh lẽo của Yunho.
CÔ ĐANG Ở ĐÂU?
“CRUP”
Yunho nghiến răng nhìn điện thoại đã bị cúp, gọi lại lần nữa chỉ là giọng nói “Không liên lạc được” đáng ghét của tổng đài viên. Yunho không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức gọi cảnh sát và lao nhanh về Busan. Lo lắng đang giết chết hắn, Min Ah! Cô đang ở đâu? Hình ảnh Jaejoong với đôi chân trần đang cố chạy theo chiếc xe, gương mặt đỏ bừng vì mệt cùng khóc quá nhiều và đôi môi lúc nào cũng gào thét trả Jaeyoon lại cho cậu. Lòng hắn như lửa đốt, những ly rượu trong quán bar khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Shin Min Ah. Tôi sẽ giết chết cô, tôi thề sẽ giết chết cô!!!!!!!!!!!!!!!!
Nè! Anh thấy đủ rồi! – Ashita nhìn Jaejoong đang chạy theo sau xe, đôi mày gã nhíu lại một cách nghiêm túc, dường như gã và Ariko đã đùa hơi quá trớn rồi.
Đủ? Ha ha ha ha ha! Nó chết tôi còn chưa thấy đủ đấy! – Min Ah cười một cách sảng khoái, Jaejoong hình như đã sắp kiệt sức rồi. Nhưng cô cũng phải khâm phục sự kiên cường của cậu, một đoạn đường dài gập ghềnh như thế mà cậu có thể đuổi theo mà không bỏ cuộc, đúng là… tình mẫu tử nhỉ? Ha ha ha ha ha ha.
Anh nghiêm túc đó, nó mà báo cảnh sát thì chúng ta nguy! – gã nhấn giọng, dù sao gã cũng là đạo diễn nổi tiếng, dính líu đến chuyện này quả không tốt tí nào.
Anh sợ àh? – Min Ah khinh thường nhìn – Nếu sợ sao ngay từ đầu lại đồng ý giúp? Đúng là đồ vô dụng!
Cái gì? Cô dám nói tôi vô dụng? Mẹ kiếp! Vì cái gì tôi theo cô tới đây hả? – Ashita tức giận nhìn Min Ah.
Không phải tôi nói có nhiều lợi lộc cho anh sao? Ashita ah, chúng ta đều rất giống nhau, tham lam mà! Ha ha ha ha ha ha! – Min Ah lại cười lớn hơn, mắt vẫn không thôi liếc nhìn kính chiếu hậu – Giảm ga lại, nó chạy theo không kịp rồi!
Khốn kiếp! Tôi không chơi nữa! – Ashita lập tức thắng xe, gã mở cửa và đá mạnh vào chiếc xe của Min Ah – Muốn ở tù thì ở một mình đi!
Nói rồi, Ashita lập tức đón một chiếc taxi và đi thẳng, dù rất thích những thứ có lợi về mình và cũng thích cơ thể của Kim Jaejoong, nhưng suy cho cùng gã vẫn yêu chính mình hơn. Nếu chỉ vì những thứ đó mà phải bị bắt ngồi tù thì thà gã bỏ tất cả, trở về Nhật sẽ lại có nhiều con mồi xinh đẹp tự dâng thân mình lên cho gã, tội gì phải phong ba ở cái xứ Hàn Quốc này.
Ha ha ha! Đồ chết nhát, cứ đi đi, tôi bị bắt thì đừng hòng anh ngồi yên! – Min Ah cười sảng khoái khi chuyển chỗ ngồi sang phía tài xế, cô chỉnh lại kính chiếu hậu và nhìn, Jaejoong vẫn còn là một chấm khá nhỏ, cô cũng không vội vã cho xe chạy làm gì, dù sao cô cũng không có ý định bắt cóc Jung Jaeyoon để làm cái gì, chỉ muốn nhìn vẻ mặt đau khổ bất lực của Jaejoong mà thôi.
Kéo phecmotuya để con bé có thể hít chút không khí, Min Ah liếc nhìn gương mặt đã đỏ lên của nó, ah! Mới như thế mà đã không thể thở nổi rồi sao? Đúng là đáng ghét!
Mày giống mẹ mày lắm nhóc! – Min Ah bóp chặt cái mũi đang phập phồng của Jaeyoon một cái rồi thả ra, gương mặt vốn méo mó vì khóc của con bé càng thêm lợi hại, có lẽ nó khóc rất dữ dội nên mới biến gương mặt trở thành như thế. Tay chân quơ loạn xạ như thế, muốn chống cự àh?
Tức giận, Min Ah lại kéo túi lại một lần nữa.
“BỘP”
TRẢ CON LẠI CHO TÔI! NÓ CHẾT MẤT, MIN AH AH! VAN XIN CÔ, TRẢ JAEYOON LẠI CHO TÔI ĐI MÀ!
Jaejoong đập tay vào cửa xe, ánh mắt hoảng loạn nhìn vào cái túi đang động đậy bên cạnh Min Ah trong khi cô vẫn thong thả châm cho mình một điếu thuốc!
MIN AH! TÔI VAN CÔ, CÔ MUỐN GÌ CŨNG ĐƯỢC, TRẢ JAEYOON LẠI CHO TÔI! CÔ MUỐN TÔI XA YUNHO ĐÚNG KHÔNG? CHỈ CẦN CÔ TRẢ JAEYOON CHO TÔI, TÔI THỀ! CUỘC ĐỜI NÀY KHÔNG BAO GIỜ GẶP YUNHO NỮA, CÔ MUỐN TÔI CHẾT CŨNG ĐƯỢC, CHỈ CẦN TRẢ JAEYOON LẠI CHO TÔI, CON BÉ KHÔNG CHỊU NỔI NỮA ĐÂU MIN AH AH! – Jaejoong điên cuồng đập vào cửa kính nhưng lời nói của cậu dường như không lọt vào tai Min Ah, cô vẫn ung dung nhìn cậu và hút thuốc.
Kim Jaejoong! – Min Ah nhếch môi, cô hạ của kính xuống một chút đủ để nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Jaejoong – Không những tôi muốn cậu xa Yunho, mà tôi còn muốn cậu đau khổ, điên dại… như thế tôi mới hạ được cơn giận của mình, cậu hiểu không? – Min Ah nhếch môi nhìn Jaejoong điên cuồng lắc đầu – Cậu lắc đầu cũng vậy thôi, quyền quyết định không thuộc về cậu.
Ah! Cậu biết Busan có nhiều nhà cao tầng không? – Min Ah vờ suy nghĩ mà hỏi Jaejoong.
Cô định làm gì? Trả Jaeyoon lại đây, TRẢ JAEYOON LẠI CHO TÔI! CÔ ĐIÊN RỒI MIN AH AH! TRẢ JAEYOON LẠI CHO TÔI! – Jaejoong đập mạnh vào cửa kính nhưng nó vẫn trơ trơ trước mặt cậu.
Để xem, tôi sẽ đứng trên tòa nhà cao nhất… – Min Ah cười tươi như kể một câu chuyện vui – Từ trên cao nhìn xuống, cậu thì từ ở dưới nhìn lên, và… – cô liếc sang chiếc túi – Tôi ném nó xuống xem cậu có đón được không?
Cô điên… Cô điên rồi… – Jaejoong trừng mắt nhìn Min Ah, ngón tay chảy máu vì cào vào cửa kính xe nhưng cậu không đau. Min Ah thật sự đã phát điên rồi, làm sao cô có thể nghĩ đến một chuyện tàn nhẫn như thế, làm sao cô lại độc ác đến như thế? – Trả con lại cho tôi…
Được thôi! – Min Ah vui vẻ đáp khi khởi động xe – Nếu cậu có thể đón được nó, tôi sẽ trả lại cho cậu. Nhưng mà nói trước… – cô nháy mắt nhìn Jaejoong – Nếu đợi lâu quá, tôi nghĩ Jaeyoon đáng yêu sẽ không chờ nổi đâu.
Không để Jaejoong nói thêm, Min Ah đã cho xe chạy nhanh về phía trước, hoàn toàn không để ý đến tiếng thét thất thanh của Jaejoong.
HA HA HA! JUNG YUNHO, EM XEM ANH LÀM SAO CỨU ĐƯỢC HỌ? KIM JAEJOONG, TÔI XEM CẬU LÀM SAO KHÔNG PHÁT ĐIÊN KHI NHÌN THẤY CON MÌNH CHẾT TRƯỚC MẶT MÌNH HA HA HA HA HA!
“BỊCH”
Jaejoong quỵ xuống đường khi không còn sức đuổi theo chiếc xe đã mất hút của Min Ah, nước mắt dường như đã cạn trên gương mặt hoảng loạn của cậu. Đầu óc trống rỗng, cậu hoàn toàn không biết làm sao để cứu được con mình, cậu phải làm gì bây giờ?
Yunho!
Cái tên Yunho ngay lập tức xuất hiện trong đầu Jaejoong, đúng rồi! Cậu phải gọi cho Yunho. Hắn là người bình tĩnh, hắn hẳn sẽ biết mình phải làm gì vào lúc này.
Chạy nhanh đến trạm điện thoại công cộng, Jaejoong một lần nữa đấm mạnh vào kính khi tìm không ra một xu nào trong túi mình, cậu không mang tiền theo và cậu vẫn còn khoác bộ áo ngủ đơn bạc trong bầu trời đêm lạnh lẽo thế này. Không gian tối đen, dường như chỉ mới nửa đêm mà thôi. Jaejoong cố gắng lần mò theo ánh sáng mờ nhạt của đèn đường mà tìm đến đồn cảnh sát, chỉ có họ mới có thể giúp được cậu.
Cứu… cứu… – Jaejoong đánh mạnh vào tấm cửa kính.
Cậu sao vậy? Cậu sao vậy? Này… cậu gì ơi!
Có… có người bắt cóc con tôi, cô ta muốn ném con tôi từ… nhà cao nhất của Busan! – Jaejoong níu lấy áo của viên cảnh sát, cậu cố đem hết sức lực cuối cùng của mình mà nói – Tôi mượn điện thoại, tôi… muốn gọi cho chồng tôi! Nhanh cứu con tôi… cứu con tôi!
“Tit tit tit”
Shin Min Ah! Tôi sẽ giết cô nếu cô chạm vào vợ con tôi dù là một sợi lông!
“Em đây!…”
Yunho lại một lần nữa dừng xe khi nghe giọng nói yếu ớt của Jaejoong.
Jaejoong? Em đang ở đâu vậy? Min Ah gởi cho anh một đoạn video… em chạy theo xe của cô ta?
“Đ… đúng rồi, nhưng mà… Min Ah bỏ đi rồi, em… theo không kịp nữa.” – Jaejoong vừa thở gấp vừa nói – “Yunho ah! Cứu Jaeyoon… con bé… bị bỏ trong cái túi du lịch, nó không khóc lên tiếng được, mọi người sẽ không biết đâu…”
Bình tĩnh, bình tĩnh lại Jaejoong! – Yunho trấn an Jaejoong cũng tự trấn an mình, nhưng hắn vẫn không ngăn nổi những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình – Nói anh nghe, cô ta có nói gì với em không? Đại loại là muốn cái gì đó? – Yunho dịu giọng hỏi.
“Min Ah… nói với em, cô ta muốn ở trên tòa nhà cao nhất của Busan, còn em… em ở dưới rồi… cô ta ném… Jaeyoon xuống xem… em có đón được không… hu hu hu Yunho ah! Min Ah điên rồi, cô ta điên rồi… em sợ lắm… em không muốn Jaeyoon chết! Em không muốn mất Jaeyoon! Yunho ah! Cứu con mình đi… Anh cứu con mình đi mà… hu hu hu…”
Bình tĩnh, bình tĩnh… Anh sắp tới Busan rồi, anh đã gọi cảnh sát ở đó rồi. Em đang ở đâu? – Yunho nhận thấy cơ thể mình đang run lên, một nỗi sợ vô hình xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn – Em đang ở đâu?
“Em… em đang ở thị trấn dưới chân đồi Sangru, cảnh sát ở đây nói… phải mất gần hai tiếng mới đến trung tâm của Busan, họ cũng đã liên lạc với cảnh sát ở đó. Em… đang chuẩn bị đi cùng họ” – tiếng thút thít của Jaejoong đã giảm bớt, Yunho có thể nghe tiếng hít sâu để giữ bình tĩnh của cậu – “Phải cứu Jaeyoon, con bé bị nhốt trong đó… nó nếu khóc nhiều quá… sẽ không thở được!”
Anh biết rồi, anh sắp tới rồi, nhanh thôi. Anh sẽ cứu Jaeyoon, đừng sợ! Đừng sợ!
“Em.. em đi đây, em đi đây…”
Yunho không dám để chậm một giây nào, hắn nhanh chóng cho xe lao nhanh về Busan, lòng hắn nóng như lửa, đầu óc trống rỗng ngoại trừ hai chữ “Cứu con!” mà Jaejoong luôn nói khiến hắn trở nên hoảng loạn. Busan có nhiều tòa nhà cao chọc trời như thế, làm sao để tìm ra Min Ah? Làm sao đây?
Thử một lần nữa gọi điện thoại cho Min Ah, may mắn thay tiếng báo “không gọi được” đã thay bằng tiếng tút dài…
“Anh đến chậm quá!” – tiếng Min Ah buồn bã trong điện thoại.
Khốn kiếp! cô đang ở đâu? Trả con lại cho tôi! – Yunho nghiến răng nói, hắn đã vào địa phận trung tâm của Busan và tìm kiếm đồn cảnh sát.
“Em đang chờ vợ anh ha ha ha ha ha” – Min Ah cười lớn – “Nhưng nó tới chậm quá, em chờ thật mệt mỏi anh ạ!”
Cô làm gì Jaeyoon rồi? Cô đang ở đâu? Muốn nói chuyện thì cho tôi biết chỗ, tôi sẽ đến nói chuyện với cô! – Yunho dùng tay ra hiệu rằng mình đang nói chuyện với kẻ bắt cóc để đội cảnh sát nhanh chóng thiết lập hệ thống dò tìm.
“Em nhớ anh lắm!” – giọng Min Ah chợt trầm xuống – “Em thật sự rất nhớ anh, nhưng… anh lúc nào cũng chỉ Jaejoong, em rất buồn… Em đã yêu anh như thế mà…”
Được! – Yunho hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén cơn giận của mình mà dịu giọng – Anh cũng rất nhớ em! – mắt hắn theo dõi hệ thống đang khoanh vùng – Thật ra lúc nào anh cũng nhớ em cả!
“Anh nói dối!” – Min Ah hét lên trong điện thoại – “Nếu anh yêu em, tại sao anh không cưới em mà lại cưới nó? Tại sao em muốn có con với anh nhưng anh hết lần này đến lần khác từ chối? Anh nói dối em, anh vốn không yêu em!” – Min Ah kích động hét lên – “Chỉ tại nó, chỉ tại tên nghiệt chủng này mà anh không yêu em nữa!”
Min Ah! Min Ah! Anh nhớ em! Anh nhớ em lắm, anh rất yêu em! – Yunho gấp đến nỗi cơ thể đầy mồ hôi lạnh khi nghe tiếng “BỊCH!” “BỊCH!” vang lên bên tai, hẳn Min Ah đang đá cái gì đó, và… cầu trời đừng là cái túi chứa Jaeyoon – Em biết mà, anh cưới Jaejoong chỉ vì lợi ích công ty thôi!
“Thật không?” – Min Ah trở nên bớt kích động hơn.
Thật mà, anh chỉ yêu em thôi. Anh ghét thằng đó, anh cũng ghét con nó, nghiệt chủng đó là con của nó cùng Hyun Bin, anh muốn giết nó còn không kịp! – Yunho cố gắng chìu theo lòng Min Ah mà nói nặng về vợ con mình, hắn trong lòng thầm cầu xin sự tha thứ từ cậu, và… chưa bao giờ hắn căm hận thời gian như thế này, cuộc nói chuyện dường như dài một thế kỷ nhưng trong máy vẫn chưa đến sáu mươi giây.
“Anh ghét nó? Hóa ra anh cũng ghét nó?” – Min Ah thật phấn khích mà reo trong điện thoại.
Đúng! Anh ghét nó lắm. Em muốn giết nghiệt chủng đó àh? Nói anh nghe em ở đâu, anh muốn tự tay mình giết nó! – như bắt được cơ hội, Yunho nhanh chóng nói.
“Vậy giấc mơ của em không phải là thật, anh biết không, đêm nào em cũng mơ thấy anh chạy về phía em, nhưng lại xuyên qua em… anh biết không, lúc đó… anh thật đáng ghét, anh cứ chạy về phía nó, anh ôm nó và nói sẽ yêu nó suốt đời, em không chịu được, rất đau Yunho ah!”
Anh biết, không phải sự thật đâu, anh yêu em mới là sự thật, nói anh nghe, em đang ở đâu?
“Anh sẽ đến àh?”
Đúng vậy, anh sẽ đến! – Yunho gấp gáp nói, vùng Busan rộng lớn theo thời gian đã thành một vòng tròn nhỏ.
“Em ở…”
Đội trưởng, cảnh sát của huyện Sangru đến rồi ạ!
“Anh đang ở đồn cảnh sát?”
Không! Không có! Anh…
“Anh gạt em! ANH LẠI GẠT EM! KHỐN KIẾP JUNG YUNHO! ANH DÁM GẠT EM? ĐƯỢC, EM CHO ĐỨA NGHIỆT CHỦNG NÀY CHẾT THEO Ý NGUYỆN CỦA ANH”
ALO! ALO! MIN AH! MIN AH! SHIT!
Yunho ném mạnh điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ tan tành, hắn trừng trừng nhìn tên cảnh sát khốn kiếp vừa phá vỡ mọi thứ còn tên đó vẫn mắt tròn mắt dẹt mà nhìn mọi người như thế không có tội gì cả.
Kim Junsu! Cậu muốn bị sa thải àh? Làm sao cậu có thể nói lớn như thế khi chúng tôi đang truy tìm địa chỉ của tên bắt cóc? – không đợi Yunho lên tiếng, viên đội trưởng cục cảnh sát Busan hét lên đầy tức giận – Kỷ luật cậu ba tháng không được dùng súng, cùng với việc tuần tra mỗi tối.
Vâng ạ! – viên cảnh sát tên Kim Junsu vẫn nhìn mọi người như chưa hiểu gì cả – Nhưng em muốn nói là… đội cảnh sát bên huyện Sangru vừa tới, có một người nói con cậu ta bị bắt cóc!
Vợ tôi! Đó là vợ tôi!
Yunho vội lao ra ngoài, hắn như phát điên khi nhìn một Jaejoong nhếch nhát cùng vô lực được một vị cảnh sát dìu vào.
Jaejoong ah!
Yunho!
Vội ôm lấy con người sắp ngất ấy vào lòng, hắn cũng không còn thời gian mà nói hắn nhớ cậu lắm, dìu cậu vào phòng trong để cả hai có thể nhìn thấy màn hình hệ thống dò tìm vừa nãy. Nhưng…
Vùng này là trung tâm công nghiệp của Busan, có hơn hai mươi tòa nhà cao tầng! – viên đội trưởng trên Park Yoochun chỉ vào vòng trong nhỏ trên màn hình.
Vậy… biết tìm ở đâu đây? Các người nhanh lên được không? Con tôi chỉ mới bốn tháng thôi, con bé sẽ chết mất! Nó bị nhốt trong túi du lịch! Phải cứu nó! – Jaejoong vội nắm lấy tay viên đội trưởng bằng đôi tay run rẩy của mình – Cứu nó, nó chết mất!
Không còn cách nào khác, chúng ta đành chia ra tìm thôi! – đội trưởng Park Yoochun trầm mặt nhìn màn hình.
Tìm nhà cao nhất? – lúc này, cảnh sát Kim Junsu đột nhiên đi lại – Hồi em còn đi học, có đi làm thêm. Hay nghe nói ở Busan này cao nhất và lớn nhất chỉ có ngân hàng Krbank thôi, tòa nhà đến 40 tầng! – Junsu kích động nói, ở Busan chỉ có mỗi chỗ đó là 40 tầng, còn lại thì hai, ba mươi tầng là nhiều! A…
Không đợi Junsu nói hết, toàn bộ cảnh sát đều đã chuẩn bị lên xe hướng đến tòa nhà ngân hàng KrBank ở trung tâm Busan, Yunho không khỏi run lên một trận. Min Ah thật sự rất tàn nhẫn, cô đến chính nơi của hắn để giết con hắn. Min Ah thật sự đã phát điên rồi.
Krbank of Busan
Bố mẹ mày lừa tao! – Min Ah nghiêng đầu nhìn đứa bé vẫn đang khóc trong túi, tuy đã mở phecmatuya nhưng con bé có vẻ yếu hẳn vì khóc quá nhiều – Mày khóc làm cái gì? Tao mới là người nên khóc đây! – cô thất thần nhìn ra bầu trời đêm – Tao yêu bố mày như thế, vậy mà… anh ta lừa gạt tao hết lần này đến lần khác, lần này cũng thế… ha ha ha ha, thậm chí tao suýt nữa tin là anh ta đã trở về với tao! – Min Ah nốc cạn lon bia trên tay mình, nhìn những vỏ bia la liệt dưới chân, thời gian càng lúc càng trở lạnh, bầu trời mỗi lúc một đen hơn nhưng cả hai con người đó vẫn chưa đến.
Mày đoán xem, bố mẹ mày có đến đây không? – cô chọc chọc vào đôi má đỏ bừng của Jaeyoon – Tao mệt mỏi quá rồi, tao cũng không muốn sống nữa, hay là… tao và mày cùng nhảy xuống dưới đó, đến khi Yunho và thằng đó phát hiện… Mày nghĩ họ sẽ như thế nào? Chắc chắn mẹ mày sẽ phát điên, còn bố mày? Anh ta sẽ như thế nào? Thật sự muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc đó của anh ta! – Min Ah lại cười – Ah! Mày nặng thật, mẹ mày nuôi thật khéo nhỉ, câm mà vẫn phát triển đến thế này! Thật đáng tiếc khi mày không phải là con tao! – Min Ah bế Jaeyoon lên, đong đưa bé bằng đôi tay vô lực của mình, móng tay bấm vào cánh tay nhỏ của bé con khiến nước mắt chưa kịp ngừng lại phải rơi lần nữa – Khóc cái gì? Tao mới là người khóc đây này! Thật sự tao mới là người đáng phải khóc này!
Đang nói chuyện, Min Ah nghe tiếng còi cảnh sát réo in ỏi bên dưới mình. Ah! Đã tới rồi sao? Min Ah mỉm cười nhìn hàng loạt ánh sáng chớp tắt từ xe cảnh sát, cả những con người hối hả chạy vào trong nữa. Ah! Cô chờ được rồi!
Ya! Con ngoan, nhìn xem bố mẹ con tới rồi kìa!
Nhanh chóng bỏ Jaeyoon vào túi và đặt bên cạnh mình, Min Ah hưng phấn chờ hai con người đó đến, cô muốn nhìn vẻ mặt lo lắng của họ. Ôi, thật sự rất kích động!
“BANG”
Cửa sân thượng bị phá ra, hàng loạt người chạy vào, trong đó có cả Jung Yunho và Kim Jaejoong. Ah! Cậu vẫn còn sức để chạy đến đây sao? Nhìn bộ dạng thảm hại đó mà xem, thật đáng xấu hổ mà. Ha ha ha!
Và nhìn xem, Jung Yunho! Anh vốn tao nhã, cao quý là thế nhưng bây giờ vẫn chung một bộ dáng nhếch nhác như thế, cũng thật mất mặt.
Shin Min Ah! Mau giao đứa nhỏ cho chúng tôi! – đội trưởng Park Yoochun chỉa súng về phía Min Ah – Shin Min Ah, cảnh sát đã bao vây toàn bộ chỗ này, cô không thoát được đâu. Mau giao đứa bé đó cho chúng tôi!
Ha ha ha ha! Nếu không giao thì sao? – Min Ah loạng choạng đứng lên, tay cầm túi lùi ra sau.
MIN AH! ĐỪNG LÙI NỮA, TÔI VAN CÔ! LÀM ƠN ĐỪNG LÙI NỮA, TRẢ CON LẠI CHO TÔI! MIN AH! – Jaejoong gào lên khi nhìn thấy cái túi đong đưa trên tay Min Ah, bây giờ cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cứu con gái mình – CÔ MUỐN GÌ CŨNG ĐƯỢC, TRẢ JAEYOON LẠI CHO TÔI, CON BÉ CHẾT MẤT!
Tôi vốn muốn nó chết mà! – Min Ah thờ ơ đáp, bước chân lùi về sau cũng không vì thế mà chậm đi – Dù sao sống mà đau khổ, mệt mỏi thế này, thì chết cũng là cách giải quyết tốt, đúng không?
Min Ah! Min Ah! Bình tĩnh lại… – Yunho trầm giọng nhìn Min Ah, hắn trấn an cô cùng với việc từng bước đi lại – Min Ah ah! Em biết anh vẫn yêu em mà. Anh chỉ lợi dụng Jaejoong thôi, anh chẳng quan tâm gì cả!
Thật sao? – Min Ah thu lại vẻ cợt nhã của mình, nghiêm túc nhìn Yunho.
Đúng vậy! Anh khao khát muốn giết con nhóc đó, anh muốn tự tay ném nó xuống! Em đưa nó cho anh được không? – Yunho cố gắng bước về phía Min Ah nhưng đôi chân vẫn không nghe theo khi nhận thấy nụ cười bí hiểm của cô.
Anh đã dối em một lần, anh còn muốn dối em thêm một lần nữa sao? – Min Ah nhếch mép nhìn Yunho – Anh muốn nó chết đúng không? – cô đưa túi du lịch ra ngoài sân thượng – Để em giúp anh!
KHÔNG! ĐỪNG! CÔ MUỐN GÌ? RỐT CUỘC CÔ MUỐN GÌ? – Jaejoong không kiềm được mà la hoảng lên, nhìn những người cảnh sát giương súng nhưng không thể bắn vì nếu cô chết, túi xách cũng theo đó mà rơi xuống.
Cậu lại đây! – Min Ah vẫy Jaejoong đi về phía mình – Nếu cậu nhảy từ đây xuống, tôi sẽ tha cho nó.
Không được! Min Ah! Cô điên rồi, đừng làm chuyện điên khùng nữa. Mau đưa túi xách cho tôi! – Yunho lạnh giọng, tay hắn nắm chặt tay Jaejoong khi cậu muốn bước về phía trước, hắn không muốn mất cậu, hắn sẽ điên mất nếu tận mắt nhìn thấy Jaejoong kết liễu cuộc sống của mình. Jaeyoon cũng không thể bảo đảm có thể sống trong bàn tay của Min Ah.
Bỏ em ra! Em không thể nhìn thấy Jaeyoon chết như vậy được! – Jaejoong cố giằng tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Yunho.
Không được! – Yunho vẫn giữ giọng bình tĩnh để che giấu cho trái tim đang đập nhanh vì sợ hãi – Đừng dại dột như thế, dù em có chết, Min Ah chưa chắc tha cho Jaeyoon!
Nhưng… cảnh sát không thể làm gì, em cũng không thể đứng đây nhìn Min Ah như thế. Jaeyoon đã bị câm rồi, em không muốn nó có thêm bất cứ một tổn thương nào nữa.
Tâm tình xong chưa? Thật ra Yunho nói cũng đúng, tôi cũng sẽ chẳng buông tha cho ai đâu!
KHÔNGGGGGGGGG…
Jaejoong hét lên đầy sợ hãi khi ngón tay cầm túi của Min Ah nới lỏng, suy nghĩ trở nên trống rỗng, Jaejoong chỉ biết hai chữ “Cứu Jaeyoon!” và vì hai chữ này, cậu bất chấp bàn tay nắm chặt của Yunho, dùng hết sức tách ra và chạy nhanh về phía Min Ah. Cánh tay vươn ra cố nắm lấy chiếc túi chứa con mình.
KHÔNG!!!!!!!!!!!! JAEYOON AH!
HA HA HA HA HA HA! AAAAAAA…….
JAEJOONGGGGG… TRỜI ƠI, JAEJOONG!
Trái tim của tất cả những người ở đó kể cả Yunho phút chốc ngừng đập bởi cảnh tượng trước mắt mình, Jaejoong đã chộp được túi du lịch từ tay Min Ah và giật ra được một quai xách. Cố gắng dùng sức thêm nữa nhưng bản thân đã cảm nhận đôi chân không còn đứng trên mặt đất nữa. Cơ thể rơi xuống hòa vào bóng đêm sâu thẳm.
Min Ah cười lạnh nhìn con người đang dần ngã xuống kia, cô thực hiện được rồi, thế là xong, cô đã giải quyết được kẻ khiến cô trở nên điên loạn như ngày hôm nay. Nhưng thực sự chưa kịp cười to, cánh tay đã bị túi túi xách còn lại quấn lấy mà kéo xuống theo.
JAEJOONG AH! ĐỪNG SỢ! ANH SẼ CỨU EM, NẮM CHẮC LẤY TAY ANH!
Yunho cũng không biết điều kỳ diệu nào đã giúp cơ thể đang đông cứng của hắn phản ứng nhanh nhẹn như thế. Hắn đã chạy đến ngay khi nhìn thấy Jaejoong mất đà mà rời xuống, cánh tay rắn chắc tóm được bàn tay nhỏ bé đó và dùng sức nắm chặt nhưng cơ thể hắn không ngừng bị kéo về phía trước vì phải chịu sức nặng của… hai người!
MAU KÉO ANH TA LÊN! KÉO LÊN! LỆNH CHO ĐỘI CỨU HỘ BÀY RA NỆM HƠI PHÍA DƯỚI! – Yoochun nhanh chóng gọi máy bộ đàm thông báo cho cấp dưới của mình.
Cố lên Jaejoong! Cố lên! – cố gắng kéo Jaejoong bằng cả hai tay, Yunho được cảnh sát cố định cơ thể lại đồng thời cũng vươn tay nắm lấy cánh tay của Jaejoong, chỉ chốc sau, làn da trắng nõn đã hiện lên vài dấu xanh tím.
BUÔNG RA! BUÔNG RA!
Không chú ý đến lời nói của Yunho, Jaejoong nhìn xuống con người đang ôm lấy chân mình không buông, một tay Min Ah vẫn còn nắm chặt một quai của túi du lịch khiến cái túi chịu hai lực lớn tưởng chừng như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
HA HA HA HA! BUÔNG? CÓ CHẾT THÌ CHÚNG TA CÙNG CHẾT! TAO KHÔNG ĐỂ MÀY SỐNG ĐÂU, CẢ MÀY CŨNG THẾ, CẢ NGHIỆT CHỦNG KIA CŨNG THẾ! – Min Ah điên cuồng giật lấy túi du lịch từ tay Jaejoong, do ở phía dưới nên lực kéo xuống mạnh hơn rất nhiều khiến những tiếng “xoạt xoạt” bắt đầu vang lên, biểu hiện cái túi không còn khả năng chống chế lâu hơn nữa.
BUÔNG RA! BUÔNG RA!
Vùng vẫy đôi chân mình, Jaejoong vận hết sức mà níu cái túi lên, phía dưới nệm hơi đều đã chuẩn bị sẵn những ở độ cao này, dù nệm hơi có bao nhiêu lợi hại cũng khó lòng bảo toàn tính mạng cho cả ba người đang đong đưa trên kia. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra khi phecmatuya tự động mở dần theo lực của đôi bên.
Tôi không cho cô toại nguyện đâu! Tôi nhất định sẽ cứu con tôi!
Jaejoong cố gắng vùng vẫy khiến lực nắm của tay càng thêm lợi hại nhưng cũng vì thế mà khiến cánh tay đang được Yunho cùng các cảnh sát khác nắm lại tuột xuống vài phần.
Jaejoong ah! Nắm chặt, nắm tay anh! – Yunho run rẩy nhìn bàn tay đang tuột xuống của Jaejoong, hắn cố sức hơn nhưng mồ hôi từ cả hai khiến hắn không cách nào nắm được, cơ thể hắn cũng đã nhoài về phía trước đến nổi cảnh sát chỉ có thể dùng sức mà kéo chân hắn lên.
“PẶT”
Bằng hết sức của mình, Jaejoong giật lấy túi du lịch từ tay của Min Ah khiến cô mất thăng bằng mà dùng cả hai tay bám trụ vào chân cậu. Như được tái sinh, Jaejoong quên cả cơn đau nơi tay của mình, cố sức đưa túi lên cho Yunho.
Cầm… cầm lấy… Jaeyoon…
Cánh tay cố với lên nhưng hai tay Yunho đều cố gắng nắm lấy tay của cậu, hắn hoàn toàn không cách nào nắm được túi du lịch, nhưng… một bàn tay khác đã đến, đang cố sức với lấy túi du lịch của Jaejoong
Cố lên! Chút xíu nữa thôi, cố lên! – đó là đội trưởng Yoochun, anh đang cố nhoài người để bắt lấy con hắn.
Cố lên, cứu lấy con tôi! – hắn lắp bắp nhìn bàn tay đang với xuống của Yoochun, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần phải bắt lấy, tay hắn đã không còn đủ sức nữa nhưng hắn biết, nếu hắn không giữ được cậu, hắn chắc chắn sẽ cùng đi với cậu. Lần này, dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không bỏ cậu lại một mình.
HỪ! HỪ! MUỐN SỐNG SAO? TAO KHÔNG CHO MÀY SỐNG ĐƯỢC!
Min Ah điên cuồng dùng đôi bàn tay bám lấy cơ thể Jaejoong mà leo lên, cố ý dùng sức nặng của mình mà kéo cậu xuống cùng chết. Cô cũng không muốn sống một cách mệt mỏi như thế này nữa, nhưng muốn chết, cô cũng phải kéo con người đáng nguyền rủa này đi cùng. Nếu xuống địa ngục, cậu nhất định phải theo cùng cô.
BUÔNG RA! BUÔNG RA!
Yoochun đã tóm được cái túi, anh vội mở rộng phecmotuya, hốt hoảng nhìn gương mặt đã tím của đứa trẻ trong túi, nhận ra đã không còn thở nữa nhưng anh không thể nói lớn để đôi vợ chồng kia chịu đả kích, một mặt vội vã là hô hấp nhân tạo, cố gắng thông thuận khí cho đứa trẻ tội nghiệp này, một mặt bảo chuẩn bị xe cứu thương, đứa trẻ phải được lập tức đưa vào bệnh viện mới có hy vọng sống sót
Buông tay… buông tay em ra… em mệt quá! – Jaejoong ngước nhìn gương mặt đầy nước mắt của Yunho, cậu thật sự muốn nói với hắn thật nhiều, thật nhiều nhưng bây giờ, cơ thể đã đi quá giới hạn chịu đựng của bản thân rồi, cánh tay tê rần đã không còn cảm giác được hắn nắm chặt nữa – Thật sự, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh – cậu ngăn không được những giọt nước mắt của mình – Em rất yêu anh!… Yunho ah! Dù anh có giận em, có ghét em, hay dù anh có làm gì đi nữa, em vẫn rất yêu anh!
ANH BIẾT! ANH BIẾT! ANH CŨNG YÊU EM! NÊN LÀM ƠN, ĐỪNG XA ANH, ĐỪNG BỎ ANH. NẮM CHẮC TAY ANH EM AH! ĐỪNG BUÔNG RA! – Yunho hốt hoảng nói, hắn cố gắng nắm chặt hơn nhưng cánh tay vẫn từ từ tuột ra khỏi tay hắn.
Nếu em chết. Anh phải chăm sóc Jaeyoon thật tốt, con bé là con của chúng ta, của anh và của em. Anh phải chăm sóc, phải yêu thương nó như anh đã từng yêu thương em… Hứa với em đi!
ANH HỨA! ANH HỨA MÀ, ĐỪNG BỎ ANH! LÀM ƠN… JAEJOONG AH… ĐỪNG … ĐỪNG! ĐỪNG! ĐỪNGGGGGGGGG…!
ANH JUNG! ANH JUNG! ĐỪNG! ANH JUNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
END 62
Chap này tớ tặng Shimmie, thưởng em vì điểm mười môn sinh nhé. Cố gắng học thật giỏi, ss thương nhiều he “ôm ôm”