Nhật Bản
Mày xem! Mày xem này! Ha ha ha ha ha! Đây phải là chuyện nực cười nhất của tao không? Hai trăm tỉ? Ha ha ha! Hai trăm tỉ đấy mày ạ! Tao cũng không thể tin nổi bọn nhà báo có thể tin điều đó là sự thật đấy!
Min Ah cười lớn khi trước mặt cô là tin tức về cuộc phỏng vấn Yunho, chúng xuất hiện chỉ vài phút trước khi kết thúc buổi phỏng vấn nhanh với hắn. Cười! Cô chỉ có thể cười thật to khi cái tin mà Jaejoong nói cũng có thể khiến mọi người gật gù tin là thật! Hai trăm tỉ! Đó là hai trăm tỉ chứ không phải hai trăm ngàn hay hai trăm won mà khiến những người trong đó tin tưởng đến mức gật đầu như thế. Cô cười vẻ mặt mang đầy lo lắng của Yunho, cười ánh mắt hắn luôn quan sát con người đang thao thao bất tuyệt và cười cái cách Jaejoong nắm chặt tay hắn, cái cách cậu nhìn hắn như thể cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ hắn. Cô cười! Cười và cười! Cười để rồi nghiến răng tức giận bởi tình yêu mà cô chưa bao giờ được nhận từ hắn. Yunho chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt lo lắng như thế này kể cả khi hai người còn là người yêu, hắn chưa từng quan sát từng cử động của cô và mọi cảm xúc không thể hiện diện trên gương mặt lạnh lẽo của hắn. Sự lo lắng đó, cách quan tâm đó… Min Ah đã chờ rất lâu… rất rất lâu nhưng vẫn không có cơ hội để nhìn thấy. Hôm nay nhìn thấy, lại là dành cho người khác, không phải cô.
Mày á! Đừng có giả vờ cười! – Seohyung ngã người ra sau – Tao biết mày đang ghen, đúng không? Tuy rằng tao không biết mày và hắn có bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu kỉ niệm nhưng tao đã từng trải qua cảm giác đó rồi, tao hiểu mà! – ả vuốt ve mái tóc xoăn lọn của mình trước khi đưa cho Min Ah ly rượu chát – Uống cho ấm môi, bây giờ mày có ghen tức thì cũng làm được gì? Thay vì vậy, mày làm thêm một vố nữa đi! Cho KrBank phá sản hoàn toàn luôn. Bên đó chơi mình một thì mình phải trả lại gấp mười lần!
Mắt Seohyung ánh lên cái nhìn hiểm độc khi máy quay lướt qua gương mặt Jaejoong. Ả không quan tâm đến người này, cũng không quan tâm đến Jung Yunho! Người ả quan tâm vẫn chưa xuất hiện, Ara đang làm gì trong ngân hàng đó? Nó hẳn phải đảm nhiệm một trọng trách rất lớn và ả sẽ rất sung sướng khi nhìn gương mặt lo lắng cố gắng giải thích với báo chí từ nó. Ả mong mỏi rằng sẽ có một ngày, ả sẽ nhìn Ara như một công nương nhìn xuống nô lệ bẩn thiểu của mình, ả sẽ cười và nó sẽ khóc.
Mày biết không, khi chúng ta đã làm thì phải làm cho trót. Chúng ta không thể để dở nửa chừng được. Năm trăm tỉ với tao bây giờ cũng chỉ là một con số. Cái tao cần là bảng hiệu KrBank trở thành gạch lót nền cho tao đi! Ha ha ha ha ha!
“XOẢNG”
Tuần sau tao sẽ về Hàn Quốc! Tao không để mọi chuyện trôi qua dễ dàng đâu – Min Ah nghiến răng – Mày biết không Seohyung, nếu chúng ta dừng lại ở đây… chúng ta sẽ thua. Jung Yunho không phải là người dễ dàng đối phó. Muốn làm theo ý mày, trước hết là tiêu diệt Jung Yunho!
Đôi mắt Min Ah sắc lẻm hướng về màn hình, cô sẽ trở về để Yunho biết rằng thời khắc hối hận của hắn đã đến.
KrBank
Jaejoong không sao chứ? Nó ngất đã lâu rồi, có cần gọi bác sĩ đến không? – ông Jung nhìn Jaejoong vẫn đang nằm bất động trên sofa.
Không sao đâu ba! Jaejoong chỉ vì run quá nên ngất thôi. Lần đầu tiên phát biểu trước hàng chục ống kính, em ấy đã rất cố gắng.
Ùh! Ba rất ngạc nhiên về nó! – ông Jung cười hài lòng – Đúng là xứng đáng với Jung gia chúng ta.
Yunho cười nhẹ, hắn gật đầu khi thư ký đem cốc nước cam vào phòng trước khi mở máy tính lên xem xét giá cổ phiếu của KrBank và lưu lượng khách hàng ra vào rút tiền. Thật khó khăn khi hắn làm mọi việc chỉ với một tay, Jaejoong vẫn luôn nắm chặt tay hắn như phao cứu sinh duy nhất của mình cho dù cậu đã ngất nhưng hắn không quan tâm, trong lòng hắn, chỉ cần Jaejoong muốn, hắn có thể vĩnh viễn để cánh tay này trong lòng cậu, vĩnh viễn dùng đôi tay này để bảo vệ cậu.
Chúng ta tạm thời kéo dài được vấn đề này – mắt Yunho sáng lên khi số khách hàng đến rút tiền đã giảm một lượng rất đáng kể nhưng giá cổ phiếu lại không ngừng rớt giá. Nếu như thế này thì ngân hàng sẽ nguy mất.
Đúng là, năm trăm tỉ không làm chúng ta phá sản nhưng hệ lụy của nó thì đáng sợ vô cùng. Min Ah thật sự rất thông mình! – ông Jung thở dài – Lúc nãy mẹ con gọi điện đến hỏi tình hình như thế nào, bà ấy lo lắng lắm. Ba đã nói không sao nhưng bà ấy vẫn chưa yên tâm. Ba của Jaejoong và em của nó cũng đòi đến đây nhưng ba không cho. Nếu đến đây đông đúc như thế chẳng khác nào báo người ta biết chúng ta đang rối.
Ba nói đúng! Nhưng chúng ta không thể kéo dài tình trạng này được! Cần phải bổ sung vốn gấp. Số tiền mặt của ngân hàng chỉ có thể thanh toán đủ cho 3000 khách hàng. Đó là chưa kể đến những khách hàng lớn. Nếu họ đồng loạt rút ra hết thì chúng ta chắc chắn phá sản! – Yunho nghiến răng – cũng đều do con, con quá gấp rút! Nếu con chịu suy nghĩ sâu xa hơn, nếu con chịu thông suốt hơn một chút thì chúng ta không ra nông nỗi này.
Yunho àh! Con đã làm rất tốt!
Yunho àh…
Vội thắt chặt tay con người đang gọi mình, ánh mắt Yunho ánh lên niềm vui mừng ngay khi tên hắn được xướng lên từ cậu. Vội đưa cho Jaejoong ly nước cam đã được chuẩn bị từ trước, hắn thở phào vì cậu đã tỉnh lại, vì cậu đã không bỏ rơi hắn.
Ba… – Jaejoong vội ngồi dậy khi nhận ra đối diện cậu là ông Jung.
Con cứ nằm đi! Con vừa ngất, ngồi ngay không tốt đâu! – ông Jung mỉm cười – Con đã làm rất tốt! Con đã cứu KrBank một bàn thua trông thấy đấy Jaejoong àh!
Con? – Cậu ngạc nhiên.
Cám ơn em Jaejoong àh! – Yunho vỗ nhẹ lên tay cậu.
Các con cứ nghỉ ngơi ở đây! Ba trở về phòng làm việc để xem lại sổ sách xem chúng ta còn những đối tác thân thiết nào. Có lẽ họ sẽ giúp chúng ta! – ông Jung hắng giọng trước khi trả lại sự tự do cho đôi vợ chồng trẻ.
Còn lại hai người, Jaejoong vội ôm lấy con người đang ngồi bên cạnh mình. Cậu ôm thật chặt như muốn níu giữ, như muốn bảo vệ kẻ mà cậu đã trao trọn tình yêu của mình. Tưởng chừng thời gian dừng lại, Jaejoong lắng nghe tiếng đập bình ổn của hắn, ấm áp bởi cái ôm đáp trả của hắn, an toàn khi bàn tay hắn vỗ về tấm lưng vẫn còn run vì chuyện vừa rồi. Jaejoong cảm nhận thật rõ ràng sự dịu dàng của hắn, sự dịu dàng mà đến bây giờ cậu mới có thể trọn vẹn đón nhận. Tiếc rằng điều này không diễn ra trong một khung cảnh lãng mạn với nến và nhạc nhẹ mà giữa văn phòng với máy tính và chiếc tivi vẫn đang phát sóng đoạn ghi hình của cậu và hắn.
Yunho àh! Em thật sự vô dụng đúng không? Em chẳng thể giúp được anh, lại còn ngất đi khiến anh phải lo lắng vì em nữa! – Jaejoong nói như sắp khóc khi hình ảnh cậu trên tivi phản chiếu vào đáy mắt – Còn thêm việc đã giấu anh lá thư, đã không xin lỗi anh, đã làm anh đau lòng. Em thật sự không muốn như vậy đâu. Em thật sự không muốn mà Yunho! Anh tin em được không? Trong tim em chỉ có anh mà thôi! Em có thể làm bất cứ việc gì vì anh thậm chí có thể chết vì anh. Xin anh đừng nghi ngờ tình yêu của em! – cổ họng nghẹn lại vì tiếng nấc nhưng Jaejoong vẫn cố nói thật rõ ràng, cậu không khóc vì lo lắng cho mình, cậu khóc vì cậu đã không thể làm gì cho Yunho trong khi hắn đã làm quá nhiều việc vì cậu.
Jaejoong…
Em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi Yunho àh! Em chỉ sợ anh giận, em sợ anh sẽ nghĩ em là một người dễ thay đổi, em sợ anh cho rằng em vẫn con vương vấn Hyunbin! Em sợ mọi thứ Yunho àh! Em không phải một người có thể dễ dàng đối diện với bất cứ điều gì. Em biết em sai rồi! Em đã không thể giải thích mỗi khi nhìn thấy sự giận dữ của anh. Em chỉ biết im lặng. Em không như thế nữa, em sẽ không im lặng, không giấu anh bất cứ việc gì nữa, em hứa! Em hứa bằng cả danh dự của em Yunho àh! Tin em được không? Đừng nghi ngờ em, đừng làm thế với em được không? Em có thể làm bất cứ việc gì để chứng minh tình yêu của em dành cho anh là thật! Đừng lạnh nhạt với em được không? Đừng xem em là người vô hình Yunho àh! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi!
Jaejoong nói như thể cậu sợ Yunho sẽ ngắt lời cậu, đôi mắt long lanh với hàng ngàn giọt sương chực chờ thắm ướt đôi gò má, môi Jaejoong run lên theo mỗi cái vuốt ve của Yunho. Hắn áp tay vào má cậu, để bàn tay cảm nhận sự ấm nóng của những giọt sương trong veo đẹp nhất trên đời, lắng nghe giọng nói của người hắn yêu thương nhất. Jaejoong nói rất nhanh, cậu sợ, cậu sợ Yunho sẽ không lắng nghe cậu nữa, cậu sợ rằng nếu cậu không nói thì hạnh phúc sẽ rời bỏ cậu mãi mãi, hắn cũng sẽ rời bỏ cậu mãi mãi.
Jaejoong àh…
Em sai rồi! Em thật sự sai rồi!
Jaejoong àh! Nghe anh nói…
Đừng giận em được không? Đừng bỏ em một mình được không anh… Em sai rồi…
Jaejoong àh! Anh nói là…
Em sai rồi, đáng lẽ em không nên giấu anh, đáng lẽ em phải nói cho anh biết ngay lúc đó, đáng lẽ…
Jaejoong! – Yunho nghiêm giọng trước khi nhìn vào đôi mắt một Jaejoong đang hoảng loạn, hắn hôn nhẹ lên môi cậu trước khi nhìn xoáy vào đôi mắt ngập sương ấy một lần nữa – Nghe anh nói, anh không bỏ em! Bởi vì… anh sợ mất em. Anh sợ rằng một ngày nào đó em không muốn bên anh nữa, em sẽ trở về với Hyunbin vì hắn và em có quá nhiều kỉ niệm đẹp. Còn anh là kẻ khiến em mang cảm giác trôi tuột xuống địa ngục. Anh sợ vì anh không tin vào bản thân của mình có thể mang lại tình yêu cho em, không tin rằng mình có thể xóa đi hồi ức đáng sợ mà anh đã mang đến cho em. Anh rất yêu em Jaejoong àh! Mỗi khi anh nghĩ đến việc em sẽ rời bỏ anh, anh muốn điên lên! Anh chỉ muốn nhốt em ở một nơi thật kín đáo, không ai có thể tìm ra em, không ai có thể mang em đi!
Yunho àh!
Anh chỉ là… không muốn mất em. Anh muốn làm em sợ, anh muốn em biết rằng em mãi mãi không thể thoát khỏi anh. Anh đã thật ấu trĩ đúng không?
Vuốt nhẹ đôi mày chưa một lần bình thản của Yunho, đôi mắt hắn lúc này chân thành quá đỗi. Nó chứa cả trời bi thương, tuyệt vọng và nỗ lực vượt lên sự sợ hãi để giữ lấy tình yêu của mình. Hắn sợ mất cậu, hắn sợ và hắn muốn cậu nếm cảm giác sợ hãi đó, hắn muốn cậu sợ hắn, muốn cậu không thể rời xa hắn và vô tình hắn lại khiến cậu tổn thương. Ngay lúc này, ngay thời khắc này sao cậu yêu con người trước mặt mình quá đỗi. Cậu muốn nói rằng cậu yêu hắn, nói một ngàn lần, một vạn lần, đến khi nào hắn không muốn nghe nữa thì cậu vẫn sẽ nói yêu hắn. Hôn lên đôi môi thô ráp ấy thật mạnh, Jaejoong muốn rút cạn những suy nghĩ ấu trĩ của Yunho và truyền cho hắn tình yêu chân thành của mình. Dường như đây là lần đầu tiên cậu hôn hắn như thế này, nụ hôn thật sâu nhưng lại rất nhẹ nhàng. Cậu để hắn ôm trọn mình bằng chiếc lưỡi nóng ấm, để hắn chu du khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng thơm tho và đáp trả hắn bằng hơi ấm của tình yêu. Nụ hôn chưa bao giờ sâu đến thế, chưa bao giờ mặn đến thế nhưng cũng chưa bao giờ ngọt ngào đến thế. Jaejoong ước rằng nụ hôn này là mãi mãi, chỉ cần Yunho bên cạnh cậu, chỉ cần có hắn và tình yêu của hắn, cậu có thể chịu đựng được tất cả. Cho dù giàu sang và danh vọng không còn đồng hành cùng cậu và hắn nữa thì cậu cũng mãn nguyện, cậu vẫn hạnh phúc, vẫn ngẩng cao đầu rằng cậu đã tìm được một nửa thật sự xứng đáng cho riêng mình. Tình yêu… chưa bao giờ kỳ diệu đến thế!
Em yêu anh Yunho àh!
Anh cũng yêu em Jaejoong àh! Từ nay… đừng giấu anh bất cứ chuyện gì, đừng làm anh đau lòng nữa. Trước mặt em, anh không thể giữ nỗi cảm xúc của mình, giống như tên ngốc vậy! Nên đừng làm tên ngốc này đau được không?
Tên ngốc kia cũng đừng làm tên ngốc này đau! Tên ngốc này không thể sống thiếu tên ngốc kia được. Còn có một tên ngốc nhỏ sắp chào đời nữa nè – ôm Yunho thật chặt, Jaejoong hạnh phúc nói nhỏ vào tai hắn – Em rất yêu tên ngốc này! Rất yêu! Rất rất yêu!
Phòng chủ tịch
Tôi chẳng có gì để nói với anh cả! – ông Jung nhíu mày giận dữ.
“Thôi nào người bạn cũ. Anh biết đấy, thấy anh như vậy tôi cũng rất đau lòng. Mất một nơi gởi tiền an toàn như ngân hàng của anh thì tôi đâu còn hứng thú kiếm tiền nữa. Chỉ cần anh đến đây và quỳ trước mặt tôi, tôi sẽ gởi vào ngân hàng anh một ngàn tỷ! Lời thề ngày xưa làm cái quái gì chứ, cứu ngân hàng của anh mới là điều quan trọng đúng không?” – Giọng nói đầy sự giễu cợt vang lên bên đầu dây khiến đôi mày ông Jung càng lúc càng se lại.
Ôi dào! Rồng lại muốn giúp tôm àh? Tôi có nghe nhầm không? – ông Jung chợt đổi giọng – Chỉ cần ông đừng thao túng những khách hàng lớn của tôi, không cần mua chuộc bạn làm ăn của tôi thì tôi đã mang ơn ông lắm rồi. Nhưng ông nói năm xưa, thân tôi không xứng với người như ông nên tôi không dám đến nhà ông. Cho dù công ty tôi có phá sản thì tôi và Heekyung vẫn sống rất vui vẻ.
“Ông! Tôi nói cho ông biết, tôi có lòng tốt muốn giúp ông! Là tại ông không tự cho ông cơ hội thôi. Heekyung? Để xem bà ấy có thật sự sống hạnh phúc với người nghèo hèn như ông không. Nên nhớ tôi cũng đã từng là chồng của bà ấy. Rồi bà ấy sẽ trở về với tôi thôi!”
Ông ôm cái mộng tưởng đó đã ba mươi năm rồi Hyukjae àh! Sao ông không bỏ nó đi để cho cuộc sống ông thanh thản hơn? Heekyung đã chọn tôi, bà ấy đã chọn tôi thay vì ông. Ông luôn là kẻ bại trận Lee HyukJae.
“JUNG JUNJIN! ĐỂ TÔI XEM NẾU KHÔNG CÓ TÔI, KRBANK CỦA ÔNG LÀM SAO MÀ SỐNG!”
Không cần ông bận tâm!
Cúp máy ngay khi kết thúc câu nói của mình, gương mặt bình thản thường ngày của ông Jung chợt biến. Đôi mày ông nhíu lại đầy suy tư trong khi bàn tay co lại thành nắm đấm. Ba mươi năm trôi qua rồi nhưng người đó vẫn chưa quên hận thù của ba người, ba mươi năm trôi qua vẫn chưa xóa được những ký ức đau thương thời trai trẻ. Bây giờ, người nào cũng đã luống năm mươi nhưng vẫn còn giành giật nhau vì một người. Không đáng! Thật sự không đáng nhưng tại sao họ vẫn cố chấp? Tại sao ông vẫn cố chấp và người đó vẫn cố chấp?
Lee Hyukjae! Cho dù tôi có ra đường làm ăn xin, tôi cũng không đến tìm ông!
Nghiến răng, ông Jung hướng mắt nhìn lên màn hình, những khách hàng quen thuộc của ông từ chối lời nhờ vả của ông một cách gượng ép. Lee Hyukjae sau nhiều năm im lặng đã bắt đầu nhúng tay vào. Có thể làm được điều đó… không ai khác ngoài gã!
“Tit”
Yunho! Con đến phòng ba ngay, có việc cần bàn!
Xoa dịu hai bên thái dương, ông Jung ngã người ra sau cùng với những suy tính trong đầu. Mọi chuyện sẽ rắc rối thêm nếu Lee Hyukjae vào cuộc. Gã nhất định sẽ không tha cho ông và gia đình ông.
“CỐC CỐC CỐC”
Vào đi!
Ba!
Chúng ta gặp rắc rối rồi Yunho! Lee Hyukjae đã nhúng tay vào rồi! – ông Jung thở dài.
Lee Hyukjae? Chẳng phải ông ta định cư ở nước ngoài rồi sao? – Yunho ngạc nhiên.
Ai là Lee Hyukjae? – Jaejoong ngạc nhiên.
Anh sẽ nói với em sau! – nói nhỏ vào tai Jaejoong và ra hiệu cậu lại bàn ngồi trước khi Yunho đến bàn làm việc của cha mình – Ba! Nếu ông ta nhúng tay vào thì không xong đâu!
Ba đang lo! Mẹ con mà biết ổng về thì không xong! Thể nào bà ấy cũng đến và cầu xin ổng giúp ba! Ba lại không muốn mẹ con làm như vậy – ông Jung thở dài.
Chúng ta hết cách rồi sao? Chẳng lẽ ai cũng chịu phép trước ông ta? – Yunho tức giận – Chúng ta làm về lĩnh vực ngân hàng, ông ta không liên quan ngành của mình thì làm sao thao túng được những ngân hàng khác? Khách hàng thì không nói nhưng ngân hàng liên kết thì sao? Chẳng lẽ cũng từ chối? Cổ phiếu của chúng ta đã giảm hơn phân nữa rồi, nếu không nhanh thì không thể cứu vãn được.
Ba sẽ đấu với ông ta tới cùng! – ông Jung nghiến răng – Không ai có thể hủy diệt cơ nghiệp mà Jung Junjin này tạo ra! Nếu bị phá hủy, nó phải do chính tay ba phá hủy!
Ngồi bên ngoài, Jaejoong nhìn những suy tư ánh lên đôi mắt của ba chồng và Yunho, dường như họ đang lo lắng điều gì đó, một điều còn kinh khủng hơn sự rớt giá của cổ phiếu. Ánh mắt tàn nhẫn của ông Jung khiến Jaejoong tái mặt, nếu Yunho khiến người khác ngộp thở chỉ với cái nhìn đầu tiên thì ông Jung sẽ khiến kẻ đó ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra khi nhìn thấy ánh mắt của ông lúc này. Thật đáng sợ! Thật sự rất đáng sợ!
END 47