“…….”
Cám ơn ông! Tôi nghĩ rằng ông sẽ thấy thanh thản hơn vì điều đó!
Đặt điện thoại xuống bàn, hắn nghiên đầu nhìn tấm ảnh cưới được đặt ngay trên bàn làm việc của hắn. Min Ah có thai và cô nghĩ rằng hắn đã tin tưởng một cách máy móc. Hẳn bây giờ, cô đang vui vẻ lắm với cái ý nghĩ dại khờ đó. Yunho nhếch mép, hắn không phải là một thằng ngốc để có thể dễ dàng tin tưởng mà không cần điều tra rõ ràng. Một trăm triệu đủ để mua chữ ký của một bác sĩ nhưng với một câu nói: “Nếu không nói thì tôi sẽ báo cảnh sát thưa ông vì tội cố ý lừa gạt!”. Thì dù hám tiền như thế nào vẫn không dám giữ bí mật đó cho riêng mình. Một bác sĩ lâu năm luôn biết điều gì là có lợi nhất cho mình và một kẻ lăn lộn trên thương trường như hắn luôn biết cách làm thế nào để chiến thắng đối phương. Một phút bất ngờ và bối rối khi nghe tin Min Ah có thai khiến hắn tự trách chính mình. Những lần hắn cùng cô vui vẻ, chẳng lẽ hắn không biết rằng hắn đã rất cẩn thận sao. Có phải cô khinh thường trí nhớ và sự thận trọng của hắn không?
Shin Min Ah! Là cô ép tôi trước!
Tiếng bẻ tay răng rắc vang lên giữa căn phòng cùng nụ cười nửa miệng cố hữu. Yunho không biết những ngày này hắn đã hành xử như thế nào, nhưng hắn sẽ tìm lại được sự bình tĩnh để suy xét mọi việc. Sẽ sớm thôi!
Nhà Hyunbin
Đầu Hyunbin ong lên ngay khi anh vừa tỉnh lại, mọi chuyện hôm qua như một giấc mơ mà có nghĩ anh cũng không tài nào nhớ được mình đã làm gì, đã nói gì. Dường như men say đã khống chế toàn bộ con người và cả tâm hồn anh.
Đau đầu quá!
Lấy tay xoa hai bên thái dương, Hyunbin giật mình khi cơ thể mình đang khoác bộ áo trắng tinh tươm ngay thẳng, không còn chiếc áo đen nhớp nháp mùi bia rượu, không còn mùi khó chịu của những cơn nôn ọe nữa. Ai? Là ai đã giúp anh thay áo? Là ai đã giúp anh làm những việc này?
Ưm…
Nhíu mày khi âm thanh không phải của chính mình vang lên, Hyunbin chầm chậm nhìn về hướng phát ra tiếng rên khẽ ấy và giật mình khi Ok Bin đang ngủ quên bên cạnh giường. Tay nó vẫn còn giữ chặc chiếc khăn trắng dùng để lau mồ hôi của anh và tay còn lại vẫn nắm lấy gấu áo của anh như sợ anh biến mất.
Sự cảm động dâng lên trong lòng khi nhìn thấy người con gái nhỏ bé ấy đang say ngủ. Có lẽ nó đã rất vất vả khi đưa anh lên giường và giúp anh được sạch sẽ như thế này. Bản thân nó vẫn còn cái mùi nồng nặc của rượu, cơ thể nó rin rít vì chưa được tắm gội đàng hoàng. Nó không cần phải làm như thế với anh, nó không cần phải đối xử tốt như thế với anh.
“SOẠT”
Bế Ok Bin lên giường và phủ kín cơ thể lạnh lẽo của nó bằng tấm chăn mỏng đã được làm ấm bởi cơ thể của anh. Hyunbin vuốt ngược tóc nó trước khi vào phòng tắm. Hôm qua là một ngày kinh hoàng với anh, một ngày với những điều tồi tệ khiến anh đau đớn tột độ và phải nhờ đến rượu để quên tất cả. Không ai bên cạnh anh ngoài Ok Bin, không ai an ủi anh ngoài nó và không ai chăm sóc anh ngoài nó. Thật trớ trêu khi người mình yêu lại không thể bên cạnh mình và kẻ mình không yêu lại có thể hết lòng đến thế.
Từng giọt nước mát lạnh thấm vào tâm hồn anh như làm dịu lại nỗi đau vẫn chưa thôi rỉ máu. Đôi mắt Hyunbin nhắm chặt vào nhau để thôi không nhớ đến những lời nói hôm qua nữa. Hôm qua, lời chia tay Jaejoong nói thật dễ dàng. Cậu nói chậm và bình tĩnh nhìn anh. Cậu nói đau, nhưng cậu có đau không? Anh muốn hận cậu, anh muốn ghét cậu. Anh muốn cậu phải đau khổ vì xa anh. Nhưng… anh vẫn không làm được. Anh yêu quá nhiều và anh không muốn người anh yêu đau khổ.
Hơ!
Em tỉnh rồi àh! Anh xin lỗi đêm qua… em đã vất vả nhiều! – Hyunbin đưa cho Ok Bin ly nước khi nhìn thấy nó đã tỉnh dậy – Hôm qua anh có mắng em hay đánh em không? – anh nhìn thấy bên cổ của nó có vài vết đỏ.
Không ạ! Hôm qua anh uống say quá nên không thể tự mình về nhà. Em đỡ anh về thôi! – nó nhận lấy ly nước từ anh – Anh còn đau đầu không?
Không nhiều! Cám ơn em nhiều lắm… Không có em, anh có lẽ đã không về đến nhà rồi.
Nhìn nụ cười hiền lành của Hyunbin, Ok Bin cảm thấy tâm hồn mình nhẹ lại. Đêm qua, anh dường như không còn là một người thầy hiền thành chân thật nữa. Chất men cay khiến anh biến thành con người khác, nỗi đau đớn khiến anh thay đổi. Anh hôn nó thật mạnh và đôi môi anh gọi tên người đã khiến anh đau lòng. Anh khóc và anh hôn nó, anh ôm nó và anh trách Jaejoong. Anh trách thật nhiều, anh khóc thật nhiều và anh đau khổ cũng thật nhiều. Nó chỉ biết khóc mà ôm anh, xoa dịu nỗi đau của anh bằng đôi tay nhỏ bé của mình. Anh từ chối nó bằng những lời nói vô tình, anh đẩy nó ra khỏi cuộc đời của mình bằng đôi tay của kẻ không còn tỉnh táo. Những lời nói đó có lẽ anh đã quên nhưng với nó, vẫn còn ám ảnh lắm, vẫn còn chua xót lắm.
“Tôi không cần em! Tôi không yêu em! Tránh xa tôi ra! Tôi cần Jaejoong! Tôi cần Jaejoong!”
………
“Jaejoong àh! Tại sao? Tại sao? Tại sao vậy hu hu hu…”
………
“Anh không cần em thương hại anh, anh không cần em nhìn anh bằng ánh mắt đó! Anh không cần!”
………
“TRÁNH XA TÔI RA! TÔI KHÔNG CẦN MẤY NGƯỜI THƯƠNG HẠI TÔI! TRÁNH RA!”
Rất nhiều! Rất nhiều những câu nói vô tình từ Hyunbin khiến nó đau lòng. Anh hôn nó nhưng tâm hồn anh chưa một lần hướng về nó. Anh nhìn nó nhưng đôi mắt anh không đong đầy hình ảnh của nó. Anh ôm nó nhưng hơi ấm của anh không dành cho nó. Thế đấy! Vậy mà nó vẫn không thể xa anh, vẫn chưa thôi yêu anh bằng tất cả tình cảm của người con gái. Nó yêu anh rất nhiều! Một người hiền lành và thật thà!
Em nghĩ em nên về! – Ok Bin chợt nhớ đến tình cảnh lúc này của mình, nó vội vã đi xuống giường và chỉnh quần áo ngay ngắn.
Để anh đưa em về. Hôm nay anh cũng không có dạy học.
Dạ!
30 phút sau
“Thưa anh! Chúng tôi là phóng viên tòa soạn NPP, anh có thể vui lòng chia sẻ cảm giác trở thành tỷ phú trẻ nhất Hàn Quốc chỉ trong vòng vài ngày không?”
“Chào anh! Chúng tôi là phóng viên tòa soạn Thế Kỷ, anh có thể cho chúng tôi biết cảm giác của anh khi vượt qua Tổng giám đốc Jung Yunho của KrBank, trở thành tỷ phú trẻ nhất Hàn Quốc. Anh có tin tưởng vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị này không? Anh có chiến lược như thế nào?”
“Chào anh! Chúng tôi là phóng viên của tòa soạn Doanh Nhân, lần này anh nối nghiệp của huyền thoại cổ phiếu, anh có chiến lược gì để không đi vào vết xe đổ của cha mình không? Anh hiện thời có cảm giác như thế nào?”
“Thưa anh, hãy cho chúng tôi biết đi! Hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi! Thưa anh…”
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra ngay khi Hyunbin vừa mở cửa nhà. Rất nhiều phóng viên từ những tòa soạn nổi tiếng đã chờ anh từ rất lâu và họ xô đẩy nhau để có thể được ưu tiên phỏng vấn anh. Phía sau, Ok Bin vẫn chưa thoát khỏi sự choáng ngợp của sự chen chút. Nó nép sau Hyunbin và cùng anh thoát khỏi vòng vây tưởng chừng như không thể phá vỡ. Chuyện gì đang diễn ra với họ? Chỉ một đêm mà có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn anh. Có chuyện gì sao? Có chuyện không tốt lành gì sao?
Chuyện này là sao anh Hyunbin? – nó nói lớn khi cùng anh chạy khỏi đám phóng viên.
Anh không biết! Chạy trước đã!
Mất vài phút để có thể tránh mắt những kẻ săn tin, cả hai nhìn nhau và không biết phải nói với nhau những gì vì tất cả đều quá ngỡ ngàng. Họ không nhìn đến đôi tay vẫn đan chặt vào nhau, họ bước trên đường cùng mồ hôi đang túa ra hai bên thái dương.
“Sự trở lại của Huyền thoại chứng khoán”
Anh Hyunbin àh! – Ok Bin giật tay Hyunbin khi vô tình nhìn thấy dòng tittle nhỏ trên báo. Hình ảnh của Hyunbin được phóng khá to nên nó có thể nhìn rõ ràng – Anh lên báo nè!
Anh?
Hyunbin ngạc nhiên khi hình ảnh của mình được đưa lên trang báo. Tuy không phải là một tittle giật gân nhưng cũng đủ để anh biết rằng mạng lưới thông tin thật nhanh nhạy. Thậm chí chủ nhân của nội dung được ghi trên tờ báo là anh còn không biết bản thân mình đã được lên báo từ lúc nào.
Bên trên, hình ảnh Yunho và Jaejoong nắm tay nhau trong buổi họp báo khiến trái tim anh một lần nữa đau nhói. Anh trả lại tờ báo cho Ok Bin và bước đi. Giàu có rồi thì sao? Nổi tiếng rồi thì sao? Anh vẫn không thể có được Jaejoong như ngày xưa. Anh không thể trở về như ngày xưa.
Anh ấy là con của huyền thoại chứng khoán?
Nhìn dáng vẻ cô độc của Hyunbin, Ok Bin không tin vào những gì mình vừa đọc. Một người với vẻ ngoài ngốc nghếch như anh làm sao có thể là kẻ kế thừa của huyền thoại một thời. Một người không biết tính toán như anh sao lại…
Kẻ trước người sau, một người vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau của chính một, một kẻ vẫn vô thức bước phía sau cùng đôi mắt không tin, không thể tin…
Nhà họ Jung
A!
Rụt tay lại khi gai của cành hồng đâm vào tay. Giọt máu đỏ tươi thấm vào những cánh hoa trắng khiến Jaejoong chợt buồn. Hyunbin như thế nào rồi? Anh có đau khổ nhiều không? Anh có tìm quên mọi thứ trong men say không? Có rất nhiều lo lắng, rất nhiều thắc mắc nhưng cậu không dám gọi, không dám hỏi anh và cũng không dám đối diện anh. Cậu là một kẻ phản bội, cậu không chọn anh mà chọn một người chỉ sau hai tháng gần gũi. Cậu không có tư cách bên cạnh anh cũng như không có tư cách nói chuyện cùng anh. Bây giờ, cậu chỉ có thể tìm sự thanh thản qua những cành hoa trong vườn. Hoa trong nhà đã không còn tươi và cậu sẽ cắm một vài bình hoa thật đẹp để ngôi nhà có thêm sức sống.
A!
Cái đau rát nơi vết thương khiến Jaejoong giật mình, đôi mắt cậu mở to khi Yunho đang ngồi đối diện cậu và mút ngón tay đã thôi chảy máu. Hắn nhìn cậu rồi lại nhìn vết thương trước khi cất lời.
Làm gì ngoài này? Chảy máu mà không biết cách cầm máu à?
Àh!… Em thấy hoa trong nhà héo hết rồi nên cắt vài cành vào nhà để cắm lại – Jaejoong cảm thấy tim mình đang đập mạnh khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Gai hoa hồng đâm vào sẽ rất đau nhức. Cẩn thận!
Ừ!
Cùng Yunho cắt thêm mấy cành hồng và một số hoa khác, Jaejoong cảm thấy Yunho đến với cậu thật bất ngờ. Hắn vẫn âm thầm đến như thế, không nói một lời nhưng vẫn cảm nhận được sự quan tâm. Hắn giúp cậu ôm những bó hoa đủ màu sắc, hắn giúp cậu cắt những cành hoa nhiều gai và giúp cậu che đi cái nắng oi bức của buổi trưa bởi cây dù màu xám mà hắn vẫn thường mang theo khi trời mưa. Trong một chốc, hình ảnh của Hyunbin chợt mờ dần. Nỗi lo lắng cho anh tạm lắng để nhường chỗ cho hạnh phúc đang mỉm cười với cậu. Chỉ cần Yunho như thế này, cậu đã rất mãn nguyện. Cậu không cần hắn luôn lo lắng, yêu chiều cậu. Cậu không cần hắn nói những lời ngọt ngào và tặng chocolate hay hoa thơm vào ngày tình nhân. Cậu chỉ cần hắn âm thầm nhưng ấm áp như thế này. Thế là đủ rồi!
Khỏe không? – Yunho hỏi lạnh.
Huh?
Hôm nay có thấy khó chịu chỗ nào không? – Hắn nhìn xuống bụng Jaejoong.
Không! Chỉ là tay chân không có sức. Có lẽ thiếu máu. Hôm nào em sẽ mua thêm vitamin để bổ sung.
Có đau bụng không? – hắn hỏi tiếp.
Không!
Xin nghỉ chưa?
Em nộp đơn rồi!
Những câu nói không có chủ từ cứ vang lên và Jaejoong cảm thấy hôm nay Yunho thật kỳ lạ. Hắn về nhà vào buổi trưa, quan tâm và hỏi cậu rất nhiều điều. Hắn đã thay đổi ư? Hắn thay đổi vì cậu àh? Hắn quan tâm cậu hơn, hắn lo lắng cho cậu hơn vì hắn yêu cậu đúng không? Hắn biết cậu cũng cần sự quan tâm, hắn biết cậu cũng cần người khác lo lắng và cho mình một chỗ dựa vững chắc phải không?
Vào nhà đi!
Ừh!
Ly nước lọc được chuẩn bị sẵn từ trước để đón chào vị chủ nhân của nó, Jaejoong cảm thấy Yunho thật quan tâm mình khi Maya nói rằng chính hắn đã dặn cô rót nước để sẵn chờ cậu vào. Bất giác, mỉm cười hạnh phúc.
Uống đi!
Nhìn Jaejoong cười tươi khi đặt hoa lên bàn và nhận lấy ly nước. Yunho cảm thấy trống ngực mình đang đập liên hồi. Đôi mày hắn nhíu lại khi theo dõi từng động tác của Jaejoong. Hắn đang sai hay đúng đây? Hắn đang làm gì thế này?
—–Flashback—–
Chào anh! Anh cần gì?
Cô có bán thuốc phá thai không?
Dạ?
Cô có bán thuốc phá thai không?
—–End flashback—–
Mùi gì vậy nhỉ?
Jaejoong hơi chun mũi khi một mùi kỳ lạ từ ly nước xộc vào mũi. Nó thật sự khó chịu và cậu có cảm giác ly nước này không giống những ly nước lọc bình thường. Nhìn Yunho, hắn đang chăm chú nhìn cậu và cậu cảm thấy thật tội lỗi khi định nói rằng cậu sẽ không uống vì nó có mùi kỳ lạ quá. Hắn đang nhìn cậu, đang quan tâm cậu như thế, cậu không thể phụ lòng tốt của hắn được.
Jaejoong àh! – Yunho vội gọi khi những giọt nước đầu tiên chạm vào môi Jaejoong.
Huh?
Àh! Không có gì, uống nước đi!
Ùh!
Khoan Jaejoong àh!
Yunho gọi khi Jaejoong định hớp ngụm nước đầu tiên, hắn làm sao thế này? Tại sao hắn lại cảm thấy tội lỗi như thế? Tại sao hắn không muốn Jaejoong uống thuốc, tại sao hắn không muốn Jaejoong uống thứ chất lỏng nguy hiểm đó trong khi chính hắn là người đưa chúng cho Jaejoong. Hắn đau khổ, hắn giằng xé trong lòng và hắn không biết bản thân mình phải làm gì. Ngăn cản hay nhìn cậu uống nước, nhìn cậu giết đi sinh linh bé bỏng còn chưa thành hình trong bụng mình. Một tháng, sinh linh ấy đã biết thở chưa? Sinh linh ấy đã có tạng người chưa? Sinh linh ấy có biết đau vì chính người mang mình đang bỏ rơi mình. Hắn tự hỏi mình và hắn nhìn Jaejoong. Nhìn vào khoang bụng vẫn phẳng lì như ngày nào của cậu. Một tai nạn? Không! Phải nói là sự trêu chọc của thượng đế. Kết hôn cùng với Jaejoong, kết hôn cùng một chàng trai sẽ giúp hắn không lo lắng về chuyện con cái sau khi li dị. Nhưng cơ thể đặt biệt của cậu đã khiến hắn bất ngờ, khiến hắn bối rối. Khiến hắn vừa vui mừng cũng vừa lo sợ. Sinh linh đó có phải là con của hắn hay là con của mối tình đầu của cậu? Hắn yêu cậu, yêu cậu rất nhiều nhưng hắn không thể chấp nhận được cái ý nghĩ đứa bé trong bụng cậu không phải là kết tinh của hắn. Lòng tự tôn và sự ích kỷ đang giết chết hắn từng giây từng phút, hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn muốn gục ngã…
Jaejoong àh! – nhìn thấy Jaejoong mỉm cười nhìn mình, cậu đang uống nước và hắn cảm thấy bản thân mình thật ti tiện, thật hèn nhát.
“XOẢNG”
Ly nước lọc vỡ tan trước khi môi cậu chạm vào những giọt nước độc hại đó. Hắn không làm được, hắn thật sự không thể nhìn cậu uống ly nước đó. Hắn cảm thấy sợ hãi và kinh tởm bản thân mình. Trong khi đôi mắt Jaejoong ngỡ ngàng nhìn hắn thì hắn chẳng thể nói gì thêm ngoài câu.
Muốn uống thì lấy ly khác tự rót nước mà uống. Ly này là của tôi!
END 33