Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 25: Cố Minh Sinh




Tầng thượng của Đại học Y là một nơi khá sạch sẽ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi, giống như Cố Minh Sinh đã nói, ở đây tắm nắng thì thật là tuyệt vời. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là khi tiết trời vào đông.

Khi Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đến đây, đầu tiên Kỷ Lang đi một vòng quan sát, cuối cùng đứng tại vị trí nạn nhân nhảy lầu. Tô Niệm Đường đi theo sau Kỷ Lang cũngdừng lại: “Anh Kỷ Lang, có phát hiện gì sao?”

“Có thể nạn nhân ngã xuống từ vị trí này, nhưng trên chân nạn nhân lại không mang giày. Trước khi chết, tại sao nạn nhân còn nghĩ đến phải tháo giày rồi nhảy lầu?”, Kỷ Lang ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận quan sát dấu vết trên lan can bảo vệ, vẫn chưa nghĩ ra được lý do.

Tô Niệm Đường đứng bên cạnh anh không nói lời nào, rơi vào trầm mặc.

Kỷ Lang sờ sờ cằm, đứng lên, anh cởi giày, sau đó thân thể hơi nhoài ra phía trước, dáng vẻ như sắp ngã xuống. Tô Niệm Đường nắm tay Kỷ Lang kéo lại: “Anh làm gì vậy?”

Kỷ Lang lùi về sau một bước, đi lại giày, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Đường anh khẽ cười: “Đừng lo, anh chỉ làm thí nghiệm thôi, nghĩ mãi không ra.”

Tô Niệm Đường tức giận lườm anh một cái: “Em cứ nghĩ anh bị ngã, rồi khi cảnh sát tới lại chỉ tội em là hung thủ.”

Kỷ Lang cười ha hả, đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Trong não em không biết chứa cái gì nữa!”

Tô Niệm Đường kéo tay Kỷ Lang ra: “Anh kết luận được gì chưa?”

Kỷ Lang thu lại nụ cười chỉ vào lan can bảo hộ nói: “Lan can chỉ cao ngang tầm chân của anh. Một người đứng ở đây nếu không chú ý sẽ rất dễ bị té. Vì vậy căn bản Cố Minh Sinh không cần phải chạy đến đẩy nạn nhân xuống.”

Tô Niệm Đường: “… Anh Kỷ Lang, chúng ta đến là tìm chứng cứ giúp cậu ta lấy lại trong sạch, không phải định tội cho cậu ta.”

Ai ngờ, Kỷ Lang nghiêm túc nói: “Thân là một trinh sát hình sự kiêng kỵ nhất là xử trí công việc theo cảm tính. Chúng ta không chỉ vì có quen biết với người này hoặc người kia là thân nhân của mình liền một mực cho rằng họ vô tội. Mọi việc cần phải nói đến chứng cứ, nhìn tình hình trước mắt, Cố Minh Sinh chính là người bị tình nghi cao nhất.”

Tô Niệm Đường ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỷ Lang khẽ cười: “Nhưng anh Kỷ Lang … Em không nhìn nhầm. Chỉ cần là em đã nhận định đúng thì sẽ nhất quyết đến cùng. Em tin tưởng tuyệt đối cậu ta không phải là hung thủ. Nếu … nếu một ngày kẻ tình nghi trong vụ án là Kỷ Sóc em nghĩ chắc chắn anh Kỷ Lang cũng sẽ tin Kỷ Sóc không phải là hung thủ … giống như em bây giờ.”

Kỷ Lang cứng họng, Đường Đường nói đúng, chắc chắn là có chuyện như vậy. Anh cũng rõ ràng chuyện này, chỉ là anh không thích nhìn thấy cô vô điều kiện đi tin một người như vậy, cảm giác rất khó diễn tả. “Nạn nhân ngã lầu này có chút kỳ lạ. Mặc kệ là tự sát hay mưu sát, có một điểm đáng ngờ mà vẫn chưa giải thích được.”

Có điểm đáng ngờ tức là Cố Minh Sinh vẫn còn khả năng được cứu, Tô Niệm Đường liền vội vàng hỏi: “Là nghi điểm gì?”

“Giày của nạn nhân!”, Kỷ Lang đáp lời, “Nếu như là nạn nhân tự sát, vậy tại sao lại cởi giày rồi mới nhảy lầu? Nếu là bị mưu sát tại sao hung thủ lại cởi giày cho nạn nhân rồi mới đẩy hoặc ném cô ta xuống dưới?”

Tô Niệm Đường gật đầu: “Đúng, nếu đã muốn tự sát, tại sao còn thời gian và tâm trí đem cởi giày ra rồi mới nhảy lầu?”, vẫn chưa có mối nghi ngờ khác, Tô Niệm Đường vẫn một lòng một dạ tin nhận cô gái này chết là do tự sát.

Kỷ Lang bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Đường Đường, anh đến Cục cảnh sát xem qua kết quả nghiệm thi và khẩu cung, em muốn về nhà trước không?”

Tô Niệm Đường ngay lập tức lắc đầu, ôm lấy cánh tay Kỷ Lang: “Em không muốn. Anh Kỷ Lang, em muốn đi cùng anh đến Cục Cảnh sát, em không yên lòng với Cố Minh Sinh. Tính tình cậu ta ngang bướng, lại có bệnh, lỡ gây chuyện, không ai có thể khuyên được!”

Nhìn vào người con gái dựa vào mình, gương mặt trắng hồng ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt đầy lo lắng, Kỷ Lang tự dưng cảm thấy khó chịu: “Ai cũng không khuyên được, vậy em đến có tác dụng gì sao?”. Anh biết cô lo lắng cho tên Cố Minh Sinh đó, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ tất cả các chứng cứ đều chỉ tội Cố Minh Sinh, anh cũng chỉ còn cách dựa vào Cố Minh Sinh mà hành động.

Tô Niệm Đường: “Ít ra em có thể động viên được cậu ta!”

“Đi thôi!”, Kỷ Lang bất lực, lắc đầu một cái, trong lòng vẫn còn khó chịu, đưa Tô Niệm Đường xuống lầu.

Khi đi xuống, một nữ sinh từ phía sau bọn họ vượt lên, đụng mạnh vào cánh tay Tô Niệm Đường. Cô ta chỉ cúi đầu nói xin lỗi rồi lại vội vội vàng vàng chạy xuống.

Tô Niệm Đường xoa xoa cánh tay bị đau: “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

Kỷ Lang lấy tay đặt lên bả vai, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô: “Không sao chứ?”

Tô Niệm Đường lắc đầu: “Em không sao! Chúng ta đi thôi.”

Tô Niệm Đường nói không sai, Cố Minh Sinh quả là khó chơi. Từ lúc bị giải đến Cục cảnh sát cho đến giờ vẫn không chịu hé môi. Trên đường đến đây anh ta yêu cầu được gọi điện thoại. Không lâu sau, cấp trên gọi điện thoại cho Hứa Thiên Lập. Theo chỉ thị của cấp trên, không có chứng cứ rõ ràng chỉ tội Cố Minh Sinh là hung thủ thì không được phép bắt người, yêu cầu đội hình sự lập tức thả Cố Minh Sinh.

Hứa Thiên Lập đoán không ra thân phận của Cố Minh Sinh rốt cục là thế nào mà chỉ cần một cú điện thoại, mà đích thân thư ký thị trưởng tự mình gọi điện thoại đến Cục Trưởng yêu cầu thả người.

Thế nhưng hung thủ của vụ án này rõ ràng là đang ở trước mắt. Thân là một cảnh sát gương mẫu, chính trực, anh ta làm sao có thể thả hung thủ đây? Vì vậy, Hứa Thiên Lập cố tình bỏ qua mệnh lệnh cấp trên, cứ ra lệnh người trong đội thẩm vấn Cố Minh Sinh trước, cần phải buộc Cố Minh Sinh nhận tội.

Ở trong không gian thẩm vấn nhỏ hẹp một lúc lâu, Cố Minh Sinh bắt đầu khó chịu, bên tai cứ nghe mấy cảnh sát lặp đi lặp lại một vấn đề, tâm tình anh ta càng ngày thêm buồn bực.

Ngay cả người dự thính là Hứa Thiên Lập cũng thiếu kiên nhẫn: “Tại sao cậu không nhận tội? Chúng tôi đã điều tra ra bởi vì nạn nhân đã nhiều lần theo đuổi cậu khiến cậu mất kiên nhẫn. Cậu nói hôm nay trên sân thượng tắm nắng. Nạn nhân mặc trang phục xinh đẹp tỏ tình với cậu, khiến cậu càng thêm chán ghét, vì vậy cậu đẩy nạn nhân từ trên cao xuống có đúng không?”

Cố Minh Sinh: "… Phân tích rất logic, để lần sau mấy cô gái khác tỏ tình với tôi tôi sẽ cân nhắc phương thức của anh để giải quyết.”

Hứa Thiên Lập: “…” , anh ta đập mạnh tay lên bàn, “Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng có người chống lưng thì muốn làm gì thì làm. Đất nước có pháp luật, cậu đừng hòng trốn thoát.”

Cố Minh Sinh bị tiếng đập bàn làm cho giật mình, anh ta lấy tay xoa lỗ tai: “Xem ra anh đã nhận được mệnh lệnh, không biết đến khi nào thì thả tôi ra?”

Thái độ của Cố Minh Sinh khiến Hứa Thiên Lập tức giận, anh ta sấn tới túm lấy cổ áo của Cố Minh Sinh: “Có hậu thuẫn nên muốn làm gì thì làm đúng không? Tôi cho cậu biết, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ buộc tội cậu, đưa cậu ra trước ánh sáng pháp luật.”

Cố Minh Sinh đứng lên, đặt ngón tay thon dài trắng nõn lên bàn tay của Hứa Thiên Lập đang bám trên cổ áo của mình, môi nở nụ cười thâm sâu: “Đúng, tôi có hậu thuẫn, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ muốn làm gì thì làm. Anh mau buông tay …”. Lời nói lạnh lùng không hề phù hợp với nụ cười trên môi của Cố Minh Sinh, sắc mặt của anh ta càng ngày càng trắng bệch.

“Tôi mặc kệ cậu …”, Hứa Thiên Lập còn chưa nói dứt lời, cửa phòng thẩm vấn mở tung, là Cục Trưởng.

Bên cạnh Cục Trưởng là một người đàn ông một thân tây trang xa lạ, trên tay còn mang theo một tập công văn, phía sau họ là Kỷ Lang và Tô Niệm Đường.

Người đàn ông trong bộ âu phục trông thấy cảnh tượng này, gương mặt biến sắc: “Anh đang làm gì vậy? Mau buông tay ra!”. Vừa nói, anh ta vừa nhanh chân đi vào, trừng mắt nhìn Hứa Thiên Lập, vẻ mặt muốn anh tươi nuốt sống Hứa Thiên Lập. Người đàn đỡ Cố Minh Sinh, vuốt dọc sống lưng giúp nhịp thở Cố Minh Sinh bình ổn trở lại, nhưng gương mặt anh ta vẫn nhợt nhạt như tờ giấy, thở hổn hển.

Tô Niệm Đường xông tới: “Không được! Như vậy không được! Mau đưa cậu ta ra ngoài, không gian quá chật hẹp, cậu ta không thở được!”

Nghe thấy giọng nói của Tô Niệm Đường, Cố Minh Sinh hé mắt nhìn cô, xì một tiếng: “Làm sao bây giờ mới đến?”

Tô Niệm Đường trừng mắt nhìn Cố Minh Sinh: “Câm miệng cho tôi!”, sau đó cô nắm cánh tay còn lại của Cố Minh Sinh đỡ anh ta ra ngoài.

“Cục Trưởng! Người này là …?”, Hứa Thiên Lập lúc này mới lấy lại tinh thần.

Kỷ Lang nheo mắt nhìn người đàn ông trong bộ âu phục vừa gặp qua ở cổng Cục Cảnh sát, anh đoán người này nhất định là một chính khách.

“Đây là thư ký thị trưởng. Cậu bắt ai không bắt, lại đi bắt cháu ruột của thị trưởng”, Cục Trưởng hừ lạnh, “Đã nói với cậu thả người, tại sao lại còn mang cậu ta đến đây? Lại còn động tay động chân?”

“Nhưng thưa Cục Trưởng, cậu ta có thể là hung thủ. Tất cả các chứng cứ đều chỉa mũi về cậu ta, làm sao tôi có thể thả người được chứ?”, Hứa Thiên Lập biện minh.

“Cậu cũng đã nói là có thể, vậy cũng có thể là không phải. Không có chứng cứ xác thực, cậu không được bắt người”. Cục Trưởng phất tay áo, xoay người rời đi.

Kỷ Lang vỗ vỗ vai Hứa Thiên Lập: “Chà chà, Đội trưởng Hứa, làm cảnh sát thì phải mắt nhắm mắt mở. Cấp trên nói cái gì, thì làm cái đó, mới là chuyện tốt.” Kỳ thực, đây cũng là nguyên nhân tại sao Kỷ Lang không hề muốn làm cảnh sát.

Làm cảnh sát không tránh khỏi những tình huống như hiện tại. Nếu là anh, anh cũng sẽ hành động giống Hứa Thiên Lập, sống chết cũng không buông, nhưng như vậy đôi khi còn liên lụy đến người nhà. Vì vậy làm thám tử, được tự do, không bị quản thúc.

“Tôi làm gì sai sao?”, Hứa Thiên Lập có cảm giác Cục Trưởng bây giờ đối với mình ‘chỉ tiếc mài sắt không nên kim’, anh ta liền nhìn Kỷ Lang: “Thân là một cảnh sát hình sự, bắt nghi phạm, thẩm vấn nghi phạm cũng có lỗi sao?”

Hứa Thiên Lập không xấu, là người chính trực, có những lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ, nghĩ gì nói nấy, lại còn tự cao. Thật đúng là ‘kỳ hoa’ trong Cục cảnh sát. Tuy nhiên, Kỷ Lang vẫn hâm mộ anh ta ở điểm này, hiếm thấy bây giờ còn người như vậy, cố gắng ngày sau đừng thay đổi tâm tính là tốt nhất.

Kỷ Lang lại gật đầu: “Không sai! Chỉ là bắt sai người mà thôi!”. Nghi phạm là người bình thường thì thư ký thị trưởng xen vào làm gì cơ chứ!