Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 97




Chương 97

Liễu Tổ Hồng mắng: “Người không nói lời nào cũng không ai bảo người là kẻ câm điếc, người ta Tuấn Sinh đang nói về sự tình Tử Quỳnh, người bỏ miệng vào làm gì? Người biết công ty Tử Quỳnh sao?”

Lâm Tử Minh không nói gì, trên thế giới này còn có ai so với hắn hiểu Tử Quỳnh hơn sao?

Liễu Tuấn Sinh thấy Lâm Tử Minh bị mắng, hắn vô cùng sảng khoái, thổi phồng càng thêm hăng say “Nói ra mọi người có thể không tin, vị này tân Chủ tịch của Tử Quỳnh còn rất trẻ, tuổi cùng cháu không khác biệt, đặc biệt bộ dáng rất đẹp, đặc biệt cao lớn, chính là kim cương vương. Thời gian trước, cháu còn cùng ngài ấy cùng nhau ăn cơm xong đẩy, ngài ấy còn đặc biệt khen ngợi cháu, nói cháu công việc biểu hiện không tồi, ha ha!”

Nói đến này, Liễu Tuấn Sinh mặt mày hồng hào, thập phần đắc ý.

Lâm Tử Minh nghe thấy hắn không biết xấu hổ mà nói, thật sự muốn cười, chính hắn Chủ tịch Tử Quỳnh ngồi ở đây, khi nào thì khen ngợi qua hẳn ?

Sở Phi lập tức thất thổ kêu lên nhìn chằm chằm Liễu Tuấn Sinh hỏi: “Anh Tuấn Sinh, anh xác định anh gặp qua Chủ tịch của Tử Quỳnh?”

Liễu Tuấn Sinh duỗi thẳng thắt lưng, mặt không đỏ tim không đập nhanh, “Kia là đương nhiên, ta còn cùng Chủ tịch hàn huyện thật lâu đấy!”

Sở Phi tim lập tức đập nhanh, trên mặt xuất hiện vật hồng nhuận, cô kìm lòng không đậu nắm nắm tay, tiếp tục đối với Liễu Tuấn Sinh hỏi, “Vậy anh còn nhớ rõ, Chủ tịch Tử Quỳnh bộ dáng như thế nào không?”

Hỏi xong câu này, tim Sở Phi đập nhanh đến cực điểm, tràn ngập chờ mong, không chuyển mắt nhìn chẳm chẳm Liễu Tuấn Sinh, tha thiết chờ mong đáp án.

Trên mặt Liễu Tuấn Sinh hiện lên một chút mất tự nhiên, sau đó hắn cười nói: “Cứ nói giỡn, đương nhiên nhớ rõ, bằng không em nghĩ rằng anh lừa em sao?” “Vậy anh có thể hình dung một chút bộ dáng của hắn ra sao không?”Sở ngữ khí tràn ngập chờ mong.

Liễu Tuấn Sinh đắn đo một chút, nói: “May người em hỏi chính là anh, bằng không những người khác của Tử Quỳnh đều không được trả lời, chủ tịch ở công ty bề bộn công việc, là Thần long thấy đầu không thấy đuôi, không phải lãnh đạo cấp cao, đều không có cơ hội gặp mặt chủ tịch”.

Quả thật không sai, Lâm Tử Minh ở Tử Quỳnh rất bận rộn, bình thường đều là mặc y phục hàng ngày đi làm, tới văn phòng mới thay tây trang, cho nên đa số bộ phận nhân viên công ty cũng không nhận thức hắn, chỉ có Vương Thủ Quý ở gần hắn, mới biết được bộ dáng của hắn.

Sở dĩ làm như vậy, hắn vẫn là thích giản dị, đừng quá phô trương làm gì.

Lâm Tử Minh cố gắng nhớ lại, bản thân ở Tử Quỳnh, chưa hề nhìn thấy Liễu Tuấn Sinh, hẳn là sẽ không bị lôi ra đi?

Thấy ánh mắt chờ mong của mọi người, Liễu Tuấn Sinh lại bắt đầu phát huy. “Khụ khụ!Liễu Tuấn Sinh dựng thẳng thân thể, giả bộ ho khan hai tiếng, bắt đầu nói: “Chủ tịch của Tử Quỳnh thân hình cao lớn khôi ngô, diện mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang, mày kiếm tinh mâu, đôi mắt đặc biệt hữu thần, so với nam minh tinh giới giải trí còn đẹp trai hơn! Nếu Chủ tịch của chúng ta vào giới mà nói, chắc chắn là ông chồng quốc dân”.

Sở Phi nghe được, lòng của cô bùm bùm nhảy lên, nhớ tới lúc trước hai lần tiếp xúc qua, mặt của cô kìm lòng không được mà đỏ lên, lộ ra biểu tình ngượng ngùng.

Thì ra bộ dáng chủ tịch lại soái như vậy?

Liễu Tuấn Sinh thấy biểu hiện của cô khác thường, trêu chọc nói: “Sở Phi, em sẽ không phải đối chủ tịch có tình ý chứ? Ha ha”.

Sở Phi mặt lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Em không có!”

Bọn họ làm sao còn nhìn không ra, biểu tình này của Sở Phi, rõ ràng chính là xuân tâm nảy mầm, đối Chủ tịch Tử Quỳnh động tâm. Này cũng là chuyện bình thường, Sở Phi mới hai mươi tuổi, đúng là thời điểm xinh đẹp nhất, lại kén phế vật Lâm Tử Minh như vậy làm người ở rể, hiện tại nghe được Chủ tịch Tử Quỳnh biết bao ưu tú, có tiền, bộ dạng lại soái, Sở Phi động tâm cũng là bình thường.

Nghĩ tới điểm ấy, bọn họ đều thấy vui sướng khi người khác gặp họa, đều nhìn Lâm Tử Minh, lại phát hiện Lâm Tử Minh không có chút tức giận nào, ngược lại còn cười được, đều cảm thấy được Lâm Tử Minh không thể cứu, thật là một phế vật, không có tôn nghiêm của đàn ông,vợ mình như vậy trước mặt, đối với người đàn ông khác cảm thấy hứng thú, cũng không cảm thấy nhục nhã.