Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 727




Chương 727

Nghe vậy, Lâm Tử Minh nhịn không được bật cười.

Đỗ Tân Lực nhìn thấy giờ phút này anh còn có thể cười được, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, sát _ý kinh người, “Sắp chết đến noi rồi, mày còn dám cười sao? Nếu đã như vậy thì đừng trách lòng dạ tao độc ác! Tao sẽ từng đao từng đao lăng trì xử trảm mày, trừng phạt mày đã xúc phạm tao.”

Lâm Tử Minh nói: “Đỗ Tân Lực, cuối củng tôi cũng hiểu tại sao Đào Tam Nương luôn thấy anh chướng mắt.

Thử hỏi với ánh mắt của Đào Tam Nương sao thể nhìn trúng kẻ chậm phát triển như anh chứ? Vốn dĩ, Đào Tam Nương còn vì anh là bạn bè của cộ ấy nhiều năm, cầu xin tôi không cần chấp nhặt với anh. Dù có gặp anh cũng coi như dạy dỗ một bài học nhỏ là được. Nhưng lúc này xem ra, không cân phải như thế. Bản chất xấu xa trong con người của anh đã bị vạch trần, đến lúc ra ngoài xã hội, sẽ chỉ càng trở nên xấu xà.

Trên mặt Đỗ Tân Lực lộ ra vẻ khó tin, sau đó bật cười một tiếng nói: “Chỉ dựa vào tên mặt trăng = là mày, còn muốn dạy dỗ tao sao?

Tao thây mày đã chơi nhiều phụ nữ rôi, nên tự tin mù quáng vào chính mình đúng không! Được lắm, nếu mày cứ ngu ngu vậy, bây giò mày đên dạy dô tao…”

* tên mặt trắng, tiểu bạch liễm: chỉ người đàn ông bám váy phụ nữ.

Hắn chưa kịp nói xong thì đã cảm thây trước mát mình hoa cả lên. Hóa ra Lâm Tử Minh đột ngột ra tay, tát vào mặt gã một cái, đánh gã ngã sâp xuông.

Cái tát vào mặt của Lâm Tử Minh trực tiếp châm ngòi cho thùng thuốc nỗ của hắn, giận dữ chửi bói: “Thật sự dám đánh ống đây, ông đây sẽ giết mày!!!”

Hắn đánh trúng một con cá chép xinh đẹp, lại đứng dậy một lần nữa, sau đó cảm chắc thanh mã tấu, dung sức chém Lâm Tử Minh.

Không thể không nói, võ công của Đỗ Tân Lực cũng không tệ lắm, vết chém của gã trông cũng rất ngọt. Nếu như Lâm Tử Minh vẫn còn ở đỉnh cao hậu thiên, quả thực có khả năng anh sẽ không thê tránh thoát được.

Nhưng bây giờ Lâm Tử Minh đang ở cảnh giới tiên thiên, đối với anh mà nói nhát đao của Đỗ Tân Lực không khác nhiều với rùa đen bò, quá mức chậm.

Đỗ Tân Lực tuyệt đổi tự tin đôi với một đao này của mình, khóe miệng hơi giương lên, hắn cho răng đây là một đao hoàn mỹ nhất mình tiêm ra “. kể từ khi bắt đầu luyện võ tới nay, lấy thực lực của tên mặt trắng Lâm Tử Minh này kiểu gì cũng không thể né được.

Trong đầu hắn đã tưởng tượng ra cảnh Lâm Tử Minh bị một đao của hắn chém cho trọng thương.

Thế nhưng, ngay đúng lúc đao của hắn rơi xuông được một nửa, Lâm Tử Minh đột nhiên có động tác, tùy tiện đá ra một cước, lùi một bước đề đánh trả, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn vượt qua tốc độ phản ứng của Đỗ Tân EÚnG: Gân như chỉ trong tích tặc, bụng Đỗ Tân Lực đã trúng một đá này, hai chân chỗng lên trời, cả người bay, ngược ra ngoài, sau đó râm mộ tiêng đập lên gốc đại thụ phía sau, lực va chạm rất mạnh, làm cho cây đại thụ đường kính lớn đến nửa mét cũng phải lung lay, lá cây và quả ào ào rụng xuông.

Một cú đá này trực tiếp làm cho Đỗ Tân Lực mất đi năng lực hành động, dường như ngũ tạng đều bị đá lệch khỏi vị trí, mặt tái nhợt như tờ giây, cắt không còn giọt máu, khi bạy lên phun ra một miệng đầy máu tươi.

Bốn người khác đều bị cảnh tượng này dọa sợ rồi, không rõ đã xảy ra chuyện gì, Đỗ Tân Lực chính là cao thủ bậc thầy của đỉnh cao hậu thiên đói Không biết đã đánh bại bao nhiêu quyên Sư CÓ tiếng, trong cảm nhận của bọn họ gần như là một sự tôn tại vô địch, hiện tại lại bị Lâm Tử Minh thoải mái dung một cước đá bay?

Cả đám bọn họ đều mở to hai mắt, vô cùng chân động, tưởng rằng bản thân sinh ra ảo giác.