Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 646




Chương 646

Lâm Tử Minh lắc đầu ngán ngắm, đã bắt đầu mắt kiên nhẫn, khó khăn lắm anh mới có được hai ngày nghỉ đề thả lỏng một chút, thực sự không muôn lãng phí thời gian với đám ranh con này.

Tiền Phong ng gắng cao đầu, nói giọng trịch thượng: “Muôn dạy đây một bài học chứ gì, tôi đứng ngay đây này, – anh có giỏi thì tới mà dạy đi, thứ phế như anh cũng dám ra vành ra vẻ?

Không biết chữ chết viết thế nào đúng không? Còn dám mạo danh chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh, không biêt đường tè ra mà soi lại mình, cái loại anh chỉ làm được thằng shipper quèn thôi! Dám diễn trước mặt ông mày, diễn cái gì.”

“Ôn ào.”

Lâm Tử Minh đã mắt hết kiên nhẫn, hừ một tiếng lạnh tanh, rồi sải bước, tát Tiền Phong ngã dúi dụi, nửa khuôn mặt sưng húp lên, gào rú nhự lợn bị chọc tiệt: “Mày… đau. chết mắt, chúng mày đứng ngây ra đấy làm gì nữa, xông lên cho tao, xông lên đi chứi Ui da, đau chết thôi, xuýt…

Nhận cái tát này, Tiền Phong bị đánh cho gãy hai chiễc răng, đau ứa nước mắt.

Những người còn lại sững sờ, không ngờ Lâm Tử Minh to gan như vậy, trong tình huống này còn dám ra tay với Tiền Phong, thật sự coi trời bằng vung.

Sở Thiên cũng bàng hoàng, không thể nào ngờ Lâm Tử Minh lại cục súc như thế, trái tai gai mắt là ra tay thẳng cánh, chẳng lẽ anh rễ không sợ chết?

Giờ hắn chỉ muốn chuồn cho nhanh.

“Còn dám ra tay đánh trước, chán sông!”

“Anh em, xông lên, đánh chết thằng này!”

“Lên! Báo thù cho anh Phong!”

Đám đàn em đi theo Tiền Phong đều nỗi cơn căm. phân, chúng có vũ khí trong tay, mắt ai nây đỏ ngâu, xông lên vô cùng hung hãng, hòng đánh chết Lâm Tử Minh.

Không thể không nói, lũ choai choai này cũng thật to gan, mang gậy sắt đi đánh nhau, còn ra tay rất mạnh, cũng không sợ đánh chệt người. Có thê thây, nêu người đến không phải Lâm Tử Minh mà là một người bình thường khác thì chắc chắn sẽ bị đám thanh niên bắt hảo này đánh trọng thương, thậm chí mất mạng.

“Chết rồi anh rễ ơi, chạy maul” Sở Thiên hét vỠ cả giọng, sợ hãi tột độ, cả người nổi da gà, hắn biết SỨC chiến đấu của đám người này, còn có gậy sắt trong tay, chúng muôn đánh chết người thật mà.

Nhưng Lâm Tử Minh không hề bỏ chạy, đứng yên tại chỗ Khểng g mảy may nhúc nhích, giống như đã sợ khiêp vía.

Đợi đúng lúc chúng đã lao đến trước mặt, Lâm Tử Minh mới cử động, nở ra một nụ cười khinh bỉ, vỗn dĩ anh chỉ định dạy cho đám này một bài học qua loa là Xong, dù thê nào cũng đang là sinh viên, là những đóa hoa tương lai của Tổ quốc.

Giờ xem ra không còn cần thiết nữa, đám người này đêu là những thành phần bất hảo mưu hèn kê bân, sau này có tốt nghiệp ra ngoài xã hội cũng sẽ gây họa, không cân nương tay.

Đến các cao thủ của Bắc Thiên Hội, trước mặt Lâm Tử Minh cũng là hàng tép riu yêu như sên, nói gì tới đám người bình thường không phải người tập võ này. Đừng nói chúng câm gậy sát trong tay, dù có cầm súng cũng không bản trúng được Lâm Tử Minh.

Thế nên Lâm Tử Minh rất ung dung, vài ba đường quyên cước đã đồn ngã hết mười mây gã sinh viên, ra tay cũng không hề quá nhẹ, chúng không năm liệt giường vài bà tháng thì không thể nào bình phục được.

– Quan trọng nhát là, Lâm Tử Minh toàn ra những đòn nghiệp vụ, đủ khiến chúng đau chết đi sông lại, nền y học hiện đại vẫn chưa kiểm tra ra được thương tích.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Lâm Tử Minh cũng chỉ mất nửa phút, có thể nói là tốc độ nhanh đến mức khó tin, Sở Thiên đứng sau run rây tức khắc ngỡ ngàng, hắn dụi mắt thật mạnh, tưởng đâu mình gặp ảo giác.