Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 643




Chương 643

“Đúng thế anh rễ, giờ anh là ông chủ cả tập đoàn, ngàu lòi, gọi mây anh vệ sĩ đên chúng nó chắc chắn sợ chết khiếp, sau này sẽ không dám bắt nạt em nữa.” Sở Thiên nịnh nọt điện CuÔng, rồi hỏi: “Đúng rồi anh rễ ơi, VỆ n của anh đâu? Sao không tháy ai ết?”

Lâm Tử Minh đáp: “Anh không có vệ Sĩ.

“Hả?” Sở Thiên hốt hoảng vội bảo: “Thế thì không được đâu, anh rẻ! Em đã hẹn với Tiên Phong sẽ chiến vào ngày khai giảng rồi, chắc chắn giờ này nó đã mời rất nhiều cao thủ đến, nêu chỉ hai anh em mình đi sẽ bị chúng nó cho ăn hành mất! Anh rẻ, em không sao, nhưng anh thì khác, anh là ông chủ lớn, nêu mà bị đánh, chuyện đôn ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của anh. Thế nên chúng ta mau gọi mây vệ sĩ giỏi đến đi, đánh cho bọn Tiền Phong lê lết luôn!”

Lâm Tử Minh lắc đầu bảo: “Anh không bao giò dẫn theo vệ sĩ.

Sở Thiên nghe vậy càng nghệt ra, cuông quýt bảo: “Vậy thôi em không đi học nữa, bỏ học luôn cho rồi, sau đó đến công ty của anh rễ làm việc nhé!”

Nói đoạn, Sở Thiên đòi xuống xe, bị Lâm Tử Minh măng: “Quay lại.”

“Anh rể… nêu chỉ hai chúng ta đi, sẽ bị đánh chết thật đấy.” Sở Thiên mều máo.

Lâm Tử Minh không nói gì thêm mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thực ra Lâm Tử Minh biết trong thời gian qua Sở Thiên chơi bời phóng đãng gây không ít chuyện ở bên ngoài, có điêu Lâm Tử Minh bận rộn không giành ra được thời gian đề quản thúc hắn, bây. giờ gặp đúng lúc, anh phải bảo ban tử tê mới được.

Thấy Lâm Tử Minh quyết chí đơn thương độc mã đến đó, Sở Thiên lo phát khóc, hồi hận vô cùng, nều biết trước kết quả thê này, hắn không nên nhờ Lâm Tử Minh mới phải!

Lúc này Lâm Tử Minh đã nhắm nghiền mắt, hắn cũng không dám làm phiên, bộ dạng chán chẳng buồn chết.

“Anh Phong, theo anh thằng ranh con Sở Thiên có dám đến không?”

Trên bãi đất trống cách trường vài trăm mét đã có mười mây người đang đứng ăn gió nằm sương, nhìn là biệt thành phần thanh niên bât hảo, trong số đó còn có ba gã trung niên thân hình lực lưỡng, mặt mày hung.

hãn, nhìn đã thấy không giồng người tốt.

Tiền Phong ngậm điều thuốc, rít mạnh một hơi, cười găn và nói: “Yên tâm, thằng ranh Sở Thiên ấy chắc chắn sẽ đến, lần trước tao đã tỏ ra yếu thế với nó, nó tưởng là tao sợ nó thật, giò tao hẹn nó ra solo, với cái tính bộp chộp của nó, kiểu gì cũng đến.”

Lập tức có tên đàn em bợ đỡ: “Ha ha, thẳng ranh Sở Thiên mà dám đến thật thì nó chết chắc!”

“Dạo này, thằng Sở Thiên cậy có lão anh rễ kiếm được ít tiền nên ra ngoài làm mưa làm gió, lần trước đánh cả Tiểu Sảng, còn thả thính không ít các em gái, vệnh váo quá rồi, ông đây, nhìn cái bộ dạng chó má ây là muôn đập chết nó.”

“Chuẩn, nhìn thấy nó là ngứa mắt, đậu xanh!”

Tiền Phong lộ ra vẻ hung ác, cười dẫn hai tiếng, nói: ‘Hừ, nó vênh váo được bao lâu, hôm nay tao đã mời hẳn ba cao thủ đến, một người chấp được mười máy thẳng, lão anh rễ nó cũng chỉ là phếvật. Anh rễ nó mà dám đến thật, tao đánh luôn một thế!

Chuyện lần trước, ông mày còn chưa tính sổ với anh rễ nó đâu.”

Tiền Phong dứt lời, ném phăng đầu ‘thuốc xuống  đất, chân phải ra sức giảm, như thể đầu thuôc kia là anh rẻ của Sở Thiên.

Lần trước hắn bị Lâm Tử Minh dạy dỗ một trận ra trò, kìm nén ham muôn báo thù mãi, đến nay đã chớp được thời cơ, nhất định phải trút cho hả dạ.