Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 637




Chương 637

Cô bé lắc đầu bảo: “Chị xinh đẹp không nói tên chị ấy là gì, chị xin đẹp trông rất xinh đẹp, mặc váy đỏ, mỗi tội không chịu cười. Chị ơi, chị mau đi đi, chị xinh đẹp đang đợi chị đấy, em phải về nhà làm bài tập đây, bye bye.”

Nói xong, cô gái nhảy chân sáo đi mắt.

Lúc này Sở Phi càng chau mày, cô -giở tờ giấy trong tay ra, trên đó viết một địa chỉ, là công viên cách đây không xa, đợi cô ở bờ hồ.

Nét chữ nắn nót, mỗi một chữ như đều có thần, như thể buông tay là tờ giây sẽ bay đi mất vậy.

Nhìn hàng chữ nắn nót ấy, Sở Phi bát giác thấy ghen ty, vốn dĩ chữ cô viết đã được xem là đẹp, nhưng so ra với chị gái xinh đẹp này thì vẫn kém hơn một chút, vô hình ung càng làm tăng sự tò mò của cô về người ta.

Nhưng cô cũng không dám tùy tiện đi đên đó. Bây giờ cô không còn là đứa con gái ngốc nghệch chăng biết _gì ngày xưa nữa mà đã hành xử cần trọng hơn nhiều, lỡ như có gì bắt trắc nên cứ cần tắc vô ưu.

Thế là cô bèn gọi một vài cấp dưới đến, cùng cô tới đó, có tình huống đặc biệt gì xảy ra thì lập tức báo cảnh sát.

Cô vốn có thể hoàn toàn không bận tâm chuyện này nhưng cô có một dự cảm vô hình rằng đối phương sẽ không làm hại mình, là cảm giác thứ sáu quyết định đưa cô đi gặp một lần.

Rất nhanh, cô đã đến công viên nọ, bên hồ nước nhân tạo quả đúng là có một bóng người mặc màu đỏ, đứng bên bờ hồ, đứng quay lưng lại phía cô, tà áo bay bay.

Bóng dáng â ấy toát ra vẻ thần kì bí ẩn, Sở Phi ngẫm nghĩ và vẫn quyết định đi tới.

Sở Phi dặn hai cấp. dưới vừa gọi. đến đứng tại chỗ đợi, có chuyện gì xảy ra phải lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Chuẩn bị xong xuôi, Sở Phi mới yên tâm qua đó, đến trước mặt bóng áo đỏ, Sở Phi lên tiếng: “Tôi là Sở Phi, cô tìm tôi?”

Bóng áo đỏ quay. đầu lại, Sở Phi sửng sốt ngỡ ngàng, cô gái trước mặt đây đẹp quát! Trong phút chốc, thậm chí Sở Phi còn thây tự thẹn mình kém người.

Không thể tin được chuyện này, phải biệt ráng Sở Phi trước nay. luôn rât tự tin về sắc vóc của mình, bắt kể gặp người đẹp đến mấy, cô vẫn luôn ngắng cao đầu so sánh. Nhưng trước người con gái này, cô mật hết tự tin.

Đối phương thực sự quá đẹp, quá bắt mắt, gương mặt hoàn hảo, tuyệt đối, Ti có lầy một chút tì vết. Cô chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào có tướng mạo như vậy.

Nhất là khí chất của đối phương, hệt như tiên nữ, không nhuôm khói lửa nhân gian. Thậm chí Sở Phi còn sinh nghỉ răng nêu như cô chớp mắt thì đôi phương sẽ lập tức biên mắt khỏi tầm nhìn của mình, thừa cơ cưỡi gió bay đi.

Người con gái ấy hiện nhiên là Nghê na cô ấy đã đến tìm gặp Sở hi AU Sở Phi còn đang mải quan sát cô y, thì Nghê Thường cũng đang đánh giá Sở Phi, lòng thâm gật gù, cô gái mà em trai Tử Minh tìm hiệu cũng thật xinh đẹp, hơn hẳn rất nhiều cô trong tô chức.

Cô thoáng đưa mắt nhìn hai cấp dưới phía sau, mỉm cười và nói: “Không nhận được ra là cũng cần thận đây, còn biết nhờ cấp dưới trông chừng.

Nhưng cô vẫn sơ ý quá, nêu như tôi muôn ra tay thì hai người kia không giúp được gì đâu.”

Lời này nói ra lập tức khiến Sở Phi hốt hoảng. Cô vô thức muốn ra ám hiệu cho hai ¡ cấp dưới báo cảnh sát.

Nhưng cô vẫn kìm lại được, vì trực giác cho cô biết, đối phương không có ý thù địch với cô.

“Cô là ai?” Sợ Phi hỏi một cách nghiêm túc.