Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 633




Chương 633

Tiếp đó, Lâm Tử Minh như dạo chơi trong vườn, ra tay vô cùng ung dung thoải mái, nhưng mạnh như vũ bão, tung bừa một quyên một cước là một thành viên của Bắc Thiên Hội ngã xuống, trực tiếp mát hết năng lực chiến đầu, hầu như không ai chặn được cú đám của anh. Dưới tay anh, những thành viên hung hãn của Bắc Thiên Hội trực tiếp biên thành những kẻ hữu danh vô thực, yêu đuối mong manh.

Gộp cả lại cũng chưa đầy nửa phút, ‘Lâm Tử Minh đã kết thúc cuộc chiến mà áo quần không hề nhăn nhúm, nhẹ nhàng phủi tay, nói: “Đây là thực lực của Bäc Thiên Hội đây à? Độc chiếm ngành vệ sĩ, không cho ai chen vào mà cũng không biết ngại?”

Lần đầu tiên, khuôn mặt Nghiêm Sám lộ ra biểu cảm kinh hoảng, mắt trừng to như chiếc đèn lồng lớn, không thê tin được: “Rốt cuộc anh là ai?”

Lúc này hắn đang thát thó, tiếng nói cũng bị vỡ ra.

Hăn chăng thê nào không thât thô cho được, những thành viên này của Bắc Thiên Hội đều được chính hắn đào tạo, trình độ thế nào không ai rõ hơn hắn, ngay đến hắn muôn thăng được vòng vây tấn cộng của những thành viên đó cũng rất chật vật, tuyệt đối không tránh khỏi thương tích!

Thậm chí sẽ còn trọng thương, chắc chắn không thể ung dung nhẹ nhõm như chơi đùa với trẻ con giỗng Lâm Tử Minh.

Điều này cũng chứng tỏ rằng Võ công của Lâm Tử Minh rất cao cường, hơn hắn rất nhiều.

Hiện tại cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Lâm Tử Minh dám dẫn theo đám tạp _nham này đến Bắc Thiên Hội bái Mã Đâu… Không, nói một cách chính xác thì mẹ kiệp nào phải là bái Mã Đầu mà là cướp địa bàn!

Hắn nghĩ không ra Lâm Tử Minh có gốc gác ra sao mà dám khai chiến với Bắc Thiên Hội, không lẽ Lâm Tử Minh cũng có lý lịch khủng khiếp?

Còn về đám Từ Hoa thì lại càng sốc nặng, tam quan của họ bị đảo ngược hoàn toàn, nghỉ ngờ Lâm Tử Minh không phải người mà là thần tiên.

Họ đều là người luyện võ, hầu hết còn bắt đầu tập ngay từ khi còn nhỏ, biết rằng đề một mình đánh lại mười mấy người khó đến mức nào. Càng không phải nói mười mây người kia còn là cao thủ trong hàng cao thủ, thế mà Lâm Tử Minh giành chiến thắng đậm đà một cách nhẹ nhàng như vậy, chẳng thần tiên thì là gì?

Ựcl Từ Hoa gắng sức nuốt xuống một ngụm nước miệng, dựng tóc gáy, hắn nghỉ mình đang gặp ảo giác, nhưng, sau khi nhéo mạnh vào đùi mình, xác nhận được rằng không phải ảo giác mà là có thực! Uống. cho hắn còn khinh thường Lâm Tử Minh, nghĩ Lâm Tử Minh da dẻ mịn màng, một quyền là có thê đắm Lâm Tử Minh bật khóc.

Giờ xem ra, người phải khóc là hắn.

Đúng lúc Lâm Tử Minh như cười như không quét mắt nhìn qua, hắn lập tức run băn cả người, suýt thì tè ra quân, vội cúi găm đâu xuộng, run lẫy bây, không dám nhìn thắng vào mắt Lâm Tử Mình.

Vương Vệ Quý cũng hoàn toàn rơi vào tiấnD thái ngơ ngác, hắn nghỉ ngờ một cách sâu sắc răng phải chăng thế giới này có vần đề, sao chủ tịch đánh nhau giỏi thế? Chuyện này hoàn toàn không khoa học, chủ tịch giàu có đến như vậy rồi, vì sao còn phải đập võ? Chủ tịch có đúng là con người không? Mà phương diện nào cũng đạt đên đỉnh cao của nhân loại vậy.

Lâm Tử Minh dõi theo phản ứng của tất cả mọi người, khóe miệng khẽ nhéch lên, nở nụ cười hờ hững, anh chầm chậm bước về phía Nghiêm Sâm.

“Sao nào, bây giờ tôi đã có tư cách mở công ty vệ sĩ tại thành phố Hoa rồi chứ hả?” Lâm Tử Minh như cười như không nhìn chằm chằm Nghiêm Sám.

Nghiêm Sâm hiện tại đã mất hêt uy phong và ngang ngược khi nãy, thay vào đó là nôi sợ hiện lên rõ mỗn một, nghiến răng, chăm chú nhìn Lâm Tử Minh, nói: “Tôi thừa nhận tôi đã nhìn nhận sai, võ công của anh rất cao cường, vượt ngoài dự tính của tôi.

Thê nhưng, anh nghĩ cho kĩ nhé, một khi mở công ty vệ sĩ là đối đầu vớiBắc Thiền Hội chúng tôi, anh làm vậy có lợi gì không?”