Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 602




Chương 602

Sở Phi tức giận đên phát khóc, không hiểu tại sao vừa nãy bọn họ ăn cơm vẫn còn rất bình thường, sao đột nhiên lại nhắm vào cô thế này!

Mũi của cô có chút chua xót, đặc biệt âm ức, lúc này Lâm Tử Minh năm tay co? nhẹ giọng nói: “Ngốc nghéch, có gì phải âm ức như vậy, đợi! khi Trương Diệu Đông: đền, anh sẽ đòi lại hết tức giận này cho em. “

Sở Phi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi nghe những gì anh nói, nhưng vần chưa thả lỏng hoàn toàn, bởi vì cô biết tính cách của Trương Diệu Đông đặc biệt keo kiệt, tính toán từng li từng tí, trước đây rất thích bắt nạt Lâm Tử Minh.

Cho dù Lâm Tử Minh là chủ tịch Tử Quỳnh nhưng Trương Diệu Đông cũng không biệt điêu đó, khi Sở Phi nói ra Trương Diệu Đông chắc chắn cũng sẽ không tin, lần này sẽ rất mát mặt, haizzl Sở Phi trong lòng thở dài một tiêng, thật không ngờ mình trở thành chủ tịch của Thịnh Khoa rồi, như thê mà vận không tránh khỏi xâu hồ, thật sự rất phiền muộn mà.

Lâm Tử Minh có thể nhìn thấy ÿ suy nghĩ của Sở Phi trong nháy mặt, anh không giải thích, đợi khi Trương Diệu Đông đên mọi việc sẽ rõ ràng. Bây giờ tôi cho Trương Diệu Đông cả trăm lá gan cũng không dám đâu với anh, nên cũng không thèm nói gì, ngôi xuông ăn cơm.

Nói đến thì từ khi bắt đầu nhốt mình lại, đã ăn không có ăn cơm đều đặn, hiện tại đói bụng, cảm giác là cả một con bò cũng có thê ăn hết. ‘ So với đỉnh cảo của cảnh giới trước đây, cảnh giới tiên thiên là cá nhảy qua cửa rồng vậy, cho dù là thê lực hay cảnh giới tỉnh thần, đều có cường hóa rất lớn, cần nạp thêm năng lượng. Bây giờ chỉ riêng khâu phần của Lâm Tử Minh có thê so sánh với năm người, nêu như anh anh uông thỏa thích thì mười người cũng không thể ăn lại được anh.

Sở Phi thấy anh vẫn có tâm trạng ngồi ăn cơm, cô rất phiền muộn nhựng cũng không nói được gì, đành ngồi xuống nhìn Lâm Tử Minh ăn.

Về phần những người khác, nhìn thấy Lâm Tử Minh ngâu nghiên như vậy, giông như con quỷ đói đâu thai, đã ăn hệt một nửa thức ăn trên bàn trong thời gian ngắn.

Đồ ăn của khách sạn năm sao này được làm rất ngon, khá hợp khẩu vị của Lâm Tử Minh.

Vốn dĩ anh không quan tâm đến ý kiến của người khác vê mình, bây giờ anh đã đột phá đến cảnh giới tiên thiên, đã thay. đổi đáng kể không chỉ đơn giản là sức mạnh và tinh thân, điều quan trọng nhất là tâm lý của anh, theo một nghĩa nào đó, những người bình thường này chẳng qua chỉ là con kiến trước mặt mà thôi, làm sao có thể quan tâm đến quan điểm của con kiến đó chứ?

“Phi Phi, em không muốn ăn sao?”

Lâm Tử Minh hỏi Sở Phi.

Sở Phi lắc đầu nói: “Em ăn rồi, cho nên không đói.”

“Um.” Lâm Tử Minh gật đầu, Sở Phi có chút lo lắng khi thây anh ngấu nghiền mình như vậy, nói: “Anh ăn từ từ thôi, ăn nhanh như vậy sẽ đau bụng đấy.”

Lâm Tử Minh cười nói: “Không Sao, anh có thê đối phó được.”

“Được rồi…..” Sở Phi cảm thầy bắt lực, cảm thấy xấu hồ, giồng như quay lại cảnh Lâm Tử Minh đã làm cô mật mặt khi vừa mới kết hôn.

Khi người khác nhìn thấy Lâm Tử Minh ăn tươi nuốt sống li thế, họ càng khinh bỉ anh hơn, đều là người.

có ăn học, ăn uông, đều rất từ tồn, có ai lại như anh ăn uồng ngâu nghiên như thê, giông như một con ma nghèo đói từ nông thôn vậy, chưa từng ăn đồ ngon như thế, không có tí tư chất gì, thật sự không biết sao Sở Phi có thể thích loại rác rưởi này, bị kéo xuồng cùng.

Bọn họ vẫn chưa có ăn Xong, vẫn muốn ăn tiếp nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng. ăn uỗng khó coi của Lâm Tử Minh, họ không còn khẩu vị nữa, cảm thấy buồn nên.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, một người đàn ông câm lên, hưng _ phần nói: “Là Trương Diệu Đông đến rồi, tôi xuống đón đây!”