Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 6




Sở Phi nói ra những lời này, trên mặt tràn ngập bi ai, bất đắc dĩ cùng tự giễu.

Lâm Tử Minh cảm thấy trong lòng đau xót,hắn giữ chặt Sở Phi nói:”Phi Phi, em không cần đi cùng vương tổng , anh hiện tại có năng lực bảo vệ em!”

Sở Phi cười lạnh hai tiếng, “anh có năng lực gì bảo vệ tôi, chỉ bằng anh dựa vào miệng nói sao ,hay là anh lấy ra được hai mươi triệu?”

Lâm Tử Minh đầu óc nóng lên, lấy ra thẻ ngân hàng, “Anh thực lấy ra được hai mươi triệu! Phi Phi,thẻ này thực sự có hai mươi triệu, anh thật sự có thể bảo vệ em!”

Tuy nhiên, Sở Phi không một chút phấn khích, vẻ mặt cô lạnh lùng hơn, đôi mắt cô ngày càng ghê tởm, ” Lâm Tử Minh, anh thực sự làm tôi bất ngờ hết lần này đến lần khác, thách thức sự bao dung của tôi hết lần này đến lần khác!”

“Phi Phi, anh thực sự không lừa em. Thẻ này thực sự có hai mươi triệu. không tin em theo anh đi ngân hàng một chuyến. . . . . .” Lâm Tử Minh nắm lấy tay Sở Phi, lại bị Sở Phi thô bạo hất ra,” Lâm Tử Minh anh không đủ năng lực! Anh là tên phế vật phải đi ở rể. Tôi đã tôn trọng anh vì anh không ép buộc tôi phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhưng bây giờ, sự tôn trong cuối cùng của tôi dành cho anh đã bị phá hủy rồi. Anh có biết không? Anh có biết hai mươi triệu là bao nhiêu? Anh có sống trong 10 kiếp cũng không kiếm ra được! ”

Khi Lâm Tử Minh nghe những lời này, trái tim hắn như bị bóp nghẹt,hơi thở trở nên khó khăn, cắn chặt môi. Hắn tự an ủi hết lần này đến lần khác. Đây là vì Sở Phi không biết danh tính của hắn. Có một sự hiểu lầm, vì vậy mới nói những lời gay gắt như vậy.

Hắn muốn nở nụ cười như vừa rồi, nhưng cơ mặt hắn cứng đờ và hắn không thể kiểm soát nó.

Có lẽ nhận ra rằng lời nói của mình hơi nặng nề. Sở Phi hít một hơi thật sâu dịu giọng nói “Được rồi Lâm Tử Minh chúng ta gặp nhau thế này. Hãy đến Cục dân chính để ly hôn.Nếu anh đồng ý chúng ta còn có thể là bạn bè. Trong thẻ này có 2 triệu. Cảm ơn anh đã làm rất nhiều cho gia đình họ Sở chúng tôi trong bốn năm này. ”

Nói vậy, Sở Phi lấy ra một thẻ ngân hàng từ túi và nhét vào tay Lâm Tử Minh, mật khẩu là sinh nhật của anh. Hai triệu này ở Thành phố Hoa không tính là nhiều. Tôi khuyên anh nên trở về nông thôn và tiết kiệm một chút, bắt đầu với một người vợ, sẽ đủ để anh sống phần còn lại của cuộc đời. ”

Lâm Tử Minh cầm thẻ ngân hàng này trong tay, trái tim đau đớn tột cùng, như thể linh hồn hắn đã rời đi rồi vậy. Lúc lâu sau, hắn ngước lên nhìn Sở Phi, thanh âm yếu ớt, “Phi Phi, chúng ta đã kết hôn được bốn năm, trong tâm trí em. Tôi có phải là người hầu của Sở gia không? ”

Có lẽ do dáng vẻ Lâm Tử Minh rất thê lương, rất thương tâm , làm cho Sở Phi nhìn trong lòng không khỏi thương xót, không đành lòng nhìn thẳng nhanh chóng cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của Lâm Tử Minh, mũi cô có chút sụt sùi.

Kết hôn bốn năm, sớm chiều ở chung bốn năm, cuộc sống Sở Phi đã ngập tràn dấu vết của Lâm Tử Minh ,nói một chút cảm tình đều không có, đó là không có khả năng. Nuôi một chú cún bốn năm đều có cảm tình, huống chi là người?Tuy rằng Lâm Tử Minh đã vô dụng trong bốn năm qua nhưng trong đời sống hằng ngày hắn đối với cô thực sự chăm sóc cẩn thận. Cô vẫn còn nhớ rằng hai năm trước bản thân bị ốm nặng , Lâm Tử Minh đã chăm sóc cô, chăm sóc cô 2 đêm liền không chợp mắt.

Trên thực tế, cô đã quen với sự tồn tại của Lâm Tử Minh. Nếu điều đó xảy ra, cô sẽ dành phần còn lại của cuộc đời mình với Lâm Tử Minh. Thật không may, đây là số kiếp của cô,cô phải đón nhận nó.

“Đúng vậy.” Sở Phi bắt buộc chính mình nói ra những lời này, hơn nữa ngữ khí vô cùng lạnh lùng.

Lâm Tử Minh rơi lệ, tay nắm chặt, móng tay hắn siết chặt vào da thịt, rồi từ từ buông ra,giống như làm thể để lấy hết sức lực ,đáp lại: “Được, tôi đồng ý ly hôn”

Nghe Lâm Tử Minh đồng ý, Sở Phi cảm thấy nhẹ nhõm và trống rỗng không thể giải thích được.

Ly hôn là kết thúc tốt nhất của họ.

Hôm nay, bố mẹ đều không có ở nhà, Sở Phi đề nghị ra ngoài ăn tối, xem như một bữa ăn cuối cùng kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ, Lâm Tử Minh đồng ý.

Sở Phi lái xe đi không xa,dừng tại một nhà hàng sang trọng kế bên cục dân chính.

Bữa ăn rất im lặng và không ai trong số họ nói chuyện, và họ đếm ngược trong tim, khoảng thời gian cuối cùng của cuộc hôn nhân này.

Sau khi ăn xong, họ thanh toán hóa đơn và ra khỏi nhà hàng. Hai người chuẩn bị đến Cục dân chính. , đột nhiên từ phía trước có một người lao ra,không thèm nhìn đường,đúng lúc đụng vào Lâm Tử Minh làm hắn suýt nữa ngã sấp xuống.

“Này, anh không có mắt à? Nếu anh làm hư túi của tôi, anh táng gia bại sản cũng đền không nổi!” Một giọng nói cay nghiệt vang lên, Lâm Tử Minh nhìn sang, một phụ nữ trang điểm rất đậm, với dáng người có chút mập mạp, chỉ vào mũi của Lâm Tử Minh mắng to.

Lâm Tử Minhvừa định phản bác, Sở Phi kinh ngạc nói: “Tiểu Quyên, là cậu à?”

“Sở Phi?” Đối phương sắc mặt có điểm mất tự nhiên.

“Đúng vậy, chúng ta cũng lâu không gặp mặt đi, không nghĩ tới hôm nay ở trong này gặp được cậu.” Sở Phi khách khí nói.

Hàn Tuyết Quyên cùng Sở Phi là bạn học cấp ba. Họ từng có mối quan hệ tốt, nhưng hiếm khi liên lạc với nhau sau khi tốt nghiệp. Bởi vì Hàn Tuyết Quyên không thích Sở Phi lắm, nơi có Sở Phi, cô ta được định sẵn trở thành một chiếc lá xanh tô điểm. Sở Phi dường như không biết điều này. Cô nghĩ Hàn Tuyết Quyên là bạn học cũ. Cô muốn nắm tay Hàn Tuyết Quyên như trước đây, nhưng đã bị Hàn Tuyết Quyên đẩy đi.

Sở Phi sửng sốt,không thể lý giải ngày xưa quan hệ của bọn họ không tồi, như thế nào trở nên lạnh lùng như vậy ?

Hàn Tuyết Quyên nhìn phía Lâm Tử Minh, nhìn từ trên xuống dưới liếc mắt một cái đánh giá một thân quần áo hàng vỉa hè, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ: “Vị này chính là?”

Sở Phi buột miệng, “Anh ấy là chồng tớ.”

Ngay khi cô nói điều này, cô liền hối hận ,cô và Lâm Tử Minh sắp ly dị, chồng tớ cái gì chứ.

“Yo, đây là chồng của cậu. Anh ấy trông thật đẹp trai. Anh ấy làm công việc gì vậy?” Cô ta nói với giọng hả hê rõ ràng. Cô ta không ngờ hoa khôi trường học cũ sẽ cưới một tên khố rách áo ôm.

Lần này Sở Phi thậm chí còn xấu hổ hơn. Trước mặt người ngoài,công việc của Lâm Tử Minh luôn là vấn đề khó nói với cô.

“Cái này……”

Hàn Tuyết Quyên thấy cô ấp úng, khó có thể mở miệng ,làm sao còn không hiểu được, nhất thời cười đến khóe miệng đều kéo cao, “Sẽ không phải là không có công việc chứ?”

Sở Phi cười gượng hai tiếng, xem như cam chịu , nghĩ muốn nói sang chuyện khác, nhưng Hàn Tuyết Quyên không để cho cô cơ hội này, làm cho Sở Phi vô cùng xấu hổ và hối hận, sớm biết rằng vừa rồi liền trực tiếp đi làm thủ tục ly hôn, còn ăn cái gì bữa cơm chia tay!

“Tiểu quyên, đừng nói về tôi nữa, nhiều năm như vậy không gặp, cậu kết hôn chưa?” Sở Phi đứng ở trung gian, ngăn trở Lâm Tử Minh, nhắm mắt làm ngơ.

Lông mày của Hàn Tuyết Quyên nhướng lên, cô ta chỉ đợi Sở Phi hỏi câu đó:” tớ à, tớ đã kết hôn vào năm ngoái. Bữa tiệc tại khách sạn Hilton có giá hơn 10 ngàn tệ mỗi bàn. Thật tốn kém. Than ôi, tớ đã không lớn lên xinh đẹp như cậu, không tốt bằng cậu, vừa cưới một ông chủ nhỏ trị giá hàng chục triệu đô la. Nhân tiện, chồng cậu không có việc làm, cậu có thể đi làm ở công ty của chồng tớ, chúng ta đều là bạn học cũ, chồng tớ sẽ trả mức lương cao hơn.

“Chúng tớ hiểuđược lòng tốt của cậu, nhưng chúng tôi có sự sắp xếp của riêng mình.” Sở Phi từ chối, vẻ mặt cứng đờ.

Lúc này, một giọng nói phát ra từ phía sau Hàn Tuyết Quyên ” Mọi người đang nói chuyện gì vậy, ai muốn đến công ty tôi làm việc? Vị này chính là?”

Một người đàn ông mập mạp, cao chưa đầy một mét bảy, với cái bụng to, tóc thưa thớt, nhìn qua cũng phải hơn 40 tuổi, hắn thấy được Sở Phi, nhất thời trước mắt sáng ngời.

Hàn Tuyết Quyên mừng rỡ, thân thiết khoác tay hắn cố ý âu yếm nói: ”chồng ơi,anh đến đúng lúc lắm. Đây là bạn học cấp ba của em. Chồng cô ấy gần đây đã mất việc. Công ty của anh vẫn còn thiếu người đúng không? Hãy để anh ấy qua làm”

Bọn họ hai vợ chồng điên cuồng ở trước mặtSở Phi khoe khoang sự giàu có, thay đổi cách châm biếm người đàn ông của Sở Phi vô dụng, Sở Phi rất không thích, nhưng không có một chút biện pháp, ai bảo đối phương cũng không nói gì sai chứ.

“Tiểu quyên, tôi còn có chút việc, sẽ không cùng cậu hàn huyên nữa .” Đến lúc này, Sở Phi thật sự không giả ngốc nổi nữa, cô lôi kéo Lâm Tử Minh chạy trối chết.

Hàn Tuyết Quyên ngăn Sở Phi lại, cười nói: “haizz, chúng ta đã lâu mới gặp mặt một lần, cứ đi gấp như vậy làm gì? tán gẫu một chút đi! Nhân tiện, cửa hàng trang sức trước mặt chúng ta đang có hoạt động, hai cặp vợ chồng mua đồ trang sức có cùng giá trị sẽ được giảm giá 30%, cùng nhau mua đi. ”

Hả? Điều này có cần thiết không? Tôi không có kế hoạch mua đồ trang sức gần đây.” Sở Phi vội vàng chối từ nói, hiện tại Sở gia khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng. Tiền tiết kiệm nhỏ của cô từ lâu đã được sử dụng để lấp lỗ hổng , hiện tại làm sao còn có tiền nhàn rỗi mua trang sức a.

Tuy nhiên cô càng từ chối, Hàn Tuyết Quyên lại càng nhiệt tình, lôi kéo Sở Phi, chết sống không cho Sở Phi đi, Sở Phi không phải người giỏi cự tuyệt ,đành phải bất đắc dĩ hướng Lâm Tử Minh xin giúp đỡ, hy vọng Lâm Tử Minh có thể thức thời một chút, có thể tìm cái lấy cớ rời đi, miễn cho tiếp tục xấu mặt ở lại.

Nhưng mà lời nói kế tiếp của Lâm Tử Minh, lại đem cô tức giận đến chết, “Tốt, vừa vặn tôi cũng tính toán mua vài món trang sức cho Phi Phi.”