Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 542




Chương 542

Đột nhiên, máu trong người Lâm Tử Minh sôi lên, anh nuốt nước bọt hai lần.

“Sao vậy, không muốn sao?” Sở Phi căn môi.

“Được chứ! Đương nhiên là được!”

Lâm Tử Minh vội vàng gật đầu nói, sau đó dịch vào bên trong để ra một cái diện tích lớn cho Sở Phi.

Sở Phi mặc bộ đồ ngủ, yên bình nằm xuÔng, đắp chăn bông đề làm nỗi bật dáng người yêu kiêu của cô.

Căn phòng đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở bắt thường của nhau.

Một lúc sau, Sở Phi phá đi sự im lặng trước nói: “Những gì em nói vừa rồi là sự thật, em không có nói dỗi anh.”

Lâm Tử Minh nói, “Anh biết.”

Sau cuộc trò chuyện, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Lân này Lâm Tử Minh đã mở lời trước sự im lặng của mình, “Phi Phi, sau này em vân phải cần thận hơn, cô găng đừng đặt mình vào tình huông nguy hiểm, em xinh đẹp là một cám dỗ rất lớn đối với đàn ông. Dù sao thì anh cũng không phải là lần nào cũng có thê kịp thời đên cứu em được.”

“Ừm, em biết rồi, sau này không có anh bên cạnh, em sẽ không dễ dàng tiếp xúc với người ngoài nữa.” Sở Phi nhẹ nhàng nói, với thái độ của một người phụ nữ nhỏ bé, giải thích: “Thật ra tôi nay em bị một khách hàng lừa đến đó, trước khi đến đó em không, biết đó là một cuộc tụ tập có tính chát như vậy, nếu không tôi chắc chắn em sẽ không đến đó. ‘ Lâm Tử Minh nói: “Um, anh biết.”

“Em ôm anh được không?”

Tiếp theo, câu nói của Sở Phi khiến da đàu Lâm Tử Minh tê đại.

“Hả? Cái này, không được…”

Lâm Tử Minh chưa “kịp nói ung, Sở Phi đã xoay người ôm lấy anh Phải biết là, hiện tại bọn họ đều đang mặc bộ đồ ngủ rất mỏng, cho nên khi bị ôm, có thê cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thê do đồi phương truyền đến, cái kiểu tiếp xúc của những người bình thường!

Sở Phi hiển nhiên cũng rất căng thẳng, thân thể hơi run lên, thân nhiệt có chút tăng lên.

Đương nhiên, Lâm Tử Minh cũng không khá hơn là bao, đừng nhìn hiện tai địa vị anh cao như thê, đứng trước Vương Vệ Qúy và Hàn Kim Long cao ngạo như thế, nhưng xét về mặt nam nữ thì anh vân là trai tơ, không có kinh nghiệm gì.

Cơ bắp của anh căng cứng, anh không cử động, vì sợ rằng bản thân sẽ mắt kiểm soát, làm điều gì đó phi thường.

Sở Phi cũng là một tân binh không có kinh nghiệm về phương diện này, cô thu hết can đảm thực hiện một hành động táo bạo như vậy, bây giờ cô ôm chặt Lâm Tử Minh không dám động đậy, tình huông này có vẻ rất kỳ lạ.

Cuối cùng, sau một lúc, Sở Phi tựa đầu vào trong ngực Lâm Tử Minh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Lâm Tử Minh, cô cảm thấy rất an toàn, rất ồn định.

“Ngày mai chúng ta đi tái hôn.” Cô nói nhẹ nhàng.

Lâm Tử Minh gật đầu nói: “Được.”

“Anh không muốn ôm em sao?”

“Rồi sao, anh đang chờ đợi điều gì?”

“Anh sợ sẽ bị mắt kiểm soát nếu anh ôm em.”

Lâm Tử Minh cười đau khổ nói thân thể không còn bị anh quản lí nữa rồi, nêu thật sự ôm Sở Phi, anh thật sự sẽ bị mắt kiểm soát mà sẽ làm chuyện súc sinh.