Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 421




Chương 421

Bây giờ là cuối mùa thu, nhiệt độ buổi tôi chỉ còn mười độ, cộng thêm mưa nữa, càng lạnh hơn. Mọi người trên đường đều mặc áo khoác và áo len, còn anh vẫn mặc một cái áo, rất lạnh.

Nhưng anh không có cảm giác gì, bởi vì ngay cả khi nhiệt độ cộng với mưa có lạnh hơn, nó cũng không thê lạnh hơn trái tìm anh.

Suốt chặng đường ra, anh đã gặp rất nhiều người, dẫn đến thu hút sự chú ý của nhiêu người, những người chỉ vào anh nghĩ răng anh ta bị điên rồi, không thì ông ta nghĩ mình không phải người chính thông, làm âm ï, trời lạnh như vậy, lại mưa nữa, lạnh đến: đông cứng người luôn rồi.

Nhưng Lâm Tử Minh không quan tâm tới chuyện đó, anh vẫn tiếp tục đi tiếp.

Tâm trí anh giờ ậ rất bối rồi, trồng. rỗng, chưa bao giờ bối rối như bây giÒ, hoàn toàn vô thần, như là rơi vào một cái hang đá.

Bắt thình lình, một chiếc xe xuất hiện bên phải, ánh sáng chiếu vào người anh, những người trong xe ngay lập tức bị choáng váng.

“Chủ tịch, người đứng đằng trước có vẻ là Lâm tiên sinh?”

Thư ký kê bên cạnh chỉ về hướng Lâm Tử Minh, người đi một cách lạnh lùng đằng trước, nói một cách bất ngờ.

Vị chủ tịch đó nhìn lên và ngạc nhiên, sau đó căn chặt môi nói, ” Đi theo, xem anh ta đi đâu.”

Vị chủ tịch này không phải là ai khác, mà chính là Sở Phi.

Theo lý mà nói, sau khi cô ấy và Tiêu Thành đã ký hợp đồng xong, thì phải nhanh chóng quay lại công ty, nhưng cô ấy không làm thế, trong không  trung luôn có một giọng nói cho cô ây ở lại, chờ ở đây.

Cô ấy đã chờ đợi một thời gian dài, lúc cô ậy mắt kiên nhẫn, đền lúc cô ây chuẩn bị đi khỏi đó thì người mà cô ấy đang chờ đã xuất hiện.

Đúng vậy, cô đang chờ Lâm Tử Minh.

Thật ra, ngay từ cái nhìn đâu tiên lúc gặp mặt Lâm Tử Minh, trái tim cô đã rất bồn chôn, nhất là khi anh đánh vào mặt Tiêu Thành, người có quyền được vào phòng Thiên Tự của Thính Phong Đình, cô đã rất tò mò về Lâm Tử Minh.

Những gì cô ấy nghĩ bây giờ là em trai cô Sở Thiên đã nói với cô vài ngày trước rằng tận mắt nhìn thấy Lâm Tử Minh được một nhóm người giàu có và có máu mặt nịnh bợ, có nghĩa là Lâm Tử Minh có xuất thân rất lớn, bối cảnh rất sâu, mới có những chuyện như thế này xảy ra.

Tuy nhiên, thật vô lý khi Lâm Tử Minh rõ tng là một chàng trai nghèo từ nông thôn, năm đó Sở Phi cũng là đã nhìn trúng điểm này của anh, mới quyết định chọn anh làm con rễ của Sở Gia, nhưng mà bây giờ Lâm Tử Minh lắc người một cái lại biến thành một người có máu mặt rất lớn?

Việc như thế này, nghĩ về nó như thế nào đi nữa cũng không thể xảy ra trong đời thực, thật quá phi thường!

Vì vậy cô luôn rất tò mò, rất bồi rồi, „ CÔ có một mong muôn mạnh mẽ, muốn tìm ra câu trả lời, nên cô ấy chọn tạm bỏ công việc hiện tại trong tay, cô tình ở lại đây, tìm Lâm Tử Minh đề hỏi rõ ràng xem tình hình như thế nào.

Nửa chừng, cô đã cố gọi cho Lâm Tử Minh, nhưng phát hiện anh đã đổi số rồi, gửi tin nhắn wechat cho anh cũng phát hiện anh đã xóa cô rồi, không còn cách nào khác cô chỉ đành ở lại trước cửa Thính Phong Đình đợi chờ, cô có một trực giác răng mình có thê chờ được Lâm Tử Minh.

Kết quả là cô chờ đợi được rồi, Lâm Tử Minh quả nhiên từ trong Thính Phong Đình đi ra.