Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 382




Chương 382

Bọn họ đối mặt nhìn nhau, đối thoại bằng mát, sao Lâm Tử Minh đã về lại Lâm Gia rồi sao?

Lâm Phong nhanh chóng bước đến chỗ Lâm Tử Minh, mặt lên ta đây háo hức và kinh ngạc, hắn tạ mở miệng chuẩn bị gọi cậu hai lần nữa thì bị Lâm Tử Minh ) ngắt. lời: “Lâm Phong, tôi muốn dẫn vài người bạn đến Thính Phong Đình để uống trà hãy chuẩn bị phòng Thiên Tự cho tôi.

Lậm Phong là một người thông minh, hắn đã hiểu được mệnh lệnh trong “

mắt Lâm Tử Minh, không có thắc mắc nhiều, đã gật đầu nói, ‘Được rồi, Lâm tiên sinh! Tôi sẽ sắp Xếp một phòng Thiên Tự cho anh.”

“Được.” Lâm Lâm Tử Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay rồi nói với Sở Phi và Tiêu Thành, ˆ Cùng nhau vào đi, uông trà của Thính Phong Đình, sẽ không thất vọng đâu.”

Bây giờ Tiêu Thành đã hoàn toàn bị sốc, một phòng Thiên Ngữ, trời đất ơil Là một thành viên thẻ vàng đen của Thính Phong Đình, Tiêu Thành biết rõ khái niệm về phòng Thiên Tự là gì, nó là phòng tốt nhất, là một biểu tượng của thân phận! Là một thành  viên thẻ vàng đen của Thính Phong Đình, cũng chỉ có thể giải trí trong phòng Hoàng Tự mà thôi, ngay cả người giàu nhất, xếp hạng cao nhất trong giới này cũng chỉ có thể tới Địa Tự để giải trí.

Giống như thế này, Thính Phong Đình phân ra những câp độ khác nhau, giống như Thiên Địa Huyền Hoàng là cao cấp: nhất. Nói đến tầng thập ¡ nhất, cái gì cân có thì cũng có, cũng rất là cao cập rồi, hắn nhiều. nhất cũng chỉ đi cùng với ông chủ đến phòng Huyền Tự mà thôi, vậy là đã mở mang con mắt rồi, bây giờ hắn không dám tưởng tượng, phòng Thiên Tự sẽ như thê nào nữal Lúc này, khi hắn nhìn thấy Lâm Tử Minh, hắn cảm ¡ thấy tay chân đều lạnh ngắt, da đầu cảm thây tê cứng, cực kỳ sợ hãi, thậm chí rùng mình.

Ngay lúc này, hắn nào đoán được, Lầm Tử Minh tuyệt đối là một nhân vật to lớn, chứ không phải: cái loại thành viên như hãn nộp năm trăm vạn đều đau lòng, mà có thẻ đắc tội được!

Còn hai bảo vệ vừa nãy đã nhạo báng Lâm Tử Minh, mặt họ tái nhọt, họ đang run rây, nuôt mước bọt rât nhiêu.

Đã làm bảo vệ ở Thính Phong Đình được ba năm như bọn họ, họ còn biết nhiều hơn Tiêu Thành, có thê ăn chơi trong phòng Thiên Tự cao cập như Vậy, chăc chắn đó là một nhân vật vô củng lớn trong số những I nhân vật lớn, lại càng không nói đến Lâm Phong cũng phải rất tôn trọng Lâm Tử Minh.

Bây giò họ đã biết được những thảm họa họ đã gây ra, nỗi sợ hãi của họ là cực đoan, một ánh mắt của Lâm Tử Minh lướt qua họ ngay lập tức sụp đổ, hoàn toàn không có nghĩ ngợi gì quỳ xuống trước mặt Lâm Tử Minh, lạy trời thương xót, “Tôi sai, tôi sai rồi!

Làm ơn, Lâm tiên sinh không chấp nhặt với những người nhỏ bé như chúng tôi, đừng có kì kèo với chúng tôi làm gì…

“Chúng ta sai rồi, đôi mắt chó của chúng tôi không biết nhìn Thái Sơn, đặc tội với Lâm tiên sinh, chúng tôi đáng chết! Xin Lâm tiên sinh, hãy  xem chúng tôi như một tiếng rắm rồi thả nó ra…….. ụ Tất cả họ đều quỳ xuống trước mặt Lâm Tử Minh, dùng lực đập đầu.

Xuống ‹ đất, bốp bốp bốp, rât nhiều máu đỗ lên trán họ, điều này làm Di xung quanh họ cảm thấy rất au Nhưng dù vậy, họ cũng không dám dừng lại và tiệp tục đập đầu xuống đât.

Không thể phủ nhận rằng họ đã làm việc ở Thính Phong Đình trong ba năm, cũng đã gặp được rât nhiêu ông chủ lớn, không chú ý nghĩ răng là con mắt nhìn người của mình rât chuẩn, vô hình cũng nghĩ mình là những ông chủ lớn, vì thế khi họ đối diện với thẻ hội viên vàng đen của Tiêu Thành họ không thèm đề ý đến nó, nhìn cái hình dáng bình thường của Lâm Tử Minh họ lại càng không quan tâm.

Tuy nhiên, họ không ngờ: rằng lần này họ đã đụng phải tâm lưới sắt, cái người trẻ tuôi tên Lâm Tử Minh này, không phải là người bình thường gì mà là một trong những ông chủ vô cùng lớn.

Tiêu Thành nhìn thấy cảnh này, hắn ta còn cứng đơ và run rây hơn!

Hắn hận không thể. đánh mình vài cái bạt tai, đánh cho tỉnh hơn, mẹ nó, vừa rồi đã làm những gì, lại vì Sở Phi đắc tội với một ông chủ lớn mạnh, hết rồi hét rồi, tất cả kết thúc rồi.

Lúc đó Tiêu Thành rất muốn khóc thật to nhưng lại không khóc nổi.