Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 379




Chương 379

Lâm Tử Minh nói, “Tôi thực sự không có thẻ tím vàng…….. S “ Thế thì đúng rồi!” Tiêu Thành lập tức VÕ tay vui mừng nói: “Thính Ho Đình không phải là một câu lạc bộ bình thường, người. bình thường không đủ tư cách để tới.”

“Tao không nghĩ mày bây giò cũng không vào được.” Lâm Tử Minh nói với một nụ cười.

Cái này đã kích thích Tiêu Thành, hắn lập tức kích động lên, ˆ Mày thì biệt cái gì? Tao là khách quý thẻ đen vàng! Cộng tất cả lại cũng đã tiêu hơn sáu bảy trăm vạn ở Thính Phong Đình này, sáu bảy trăm vạn mày có biết đọc như thế nào không? Người bình thường ‹ cả đời cũng không có kiếm được số tiền như vậy! Lâm tiên sinh, không phải là tao xem thường mày đâu, mày thực sự có nghe qua Thính Phong Đình là nơi như thê nào không?”

Sở Phi cau mày, lời nói của Tiêu Thành, khiến ttrong tâm tâm cô cũng có chút đồng lòng, đúng vậy, Thính Phong Đình là nơi của những người giàu có mới có tư cách đên đây ăn chơi, Lâm Tử Minh chỉ là một người bình thường, ở đâu ra cái tự tin đên Thính Phong Đình uống trà chứ? Dựa vào sự quen biết với chủ tịch của Tử Quỳnh như?

Lâm Tử Minh đã không nồi giận nói: “Tất nhiên tôi biết Thính Phong Đình là nơi như thế nào, thật ra, tôi là Quên đi, tôi có thẻ thành viên, có thể mời mọi người uống trà, muốn tham gia cùng không?

Anh ta nói những điều này, mắt anh ta đang hướng về phía Sở Phi, không hiểu tại sao, bây giờ anh ta có một khát khao vô lý, là thể hiện mặt mạnh của mình trước mặt Sở Phi, để cho Sở Phi có cảm giác hồi tiếc.

Sở Phi đối mặt với Lâm Tử nói: “Quên nó đi, tôi không có hứng với Thính Phong Đình.”

“Ôi, thật đáng tiếc.”Lâm Tử Minh nói với sự thât vọng.

Nhưng lúc này, Tiêu Thành nói “Haizz!l Sở Phi, nêu như Lâm tiện sinh đã tự tin như vậy thìhnãy để Lâm tiên sinh dẫn chúng ta vào trong, xem xem là mặt mũi hãn ta to lớn đên mức nào, hahahaha.”

Mặt của Tiêu Thành có một cái nhìn nhạo báng và khinh bỉ, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tử Minh, muốn xem xem cái tên ngu dốt Lâm Tử Minh này sẽ mắt mặt như thế nào.

Hắn ta tự hỏi mình rằng hắn ta CÓ mắt nhìn người chuẩn, hắn ta có thể thấy răng Lâm Tử Minh chỉ là một người EÙlÏ thường, tuyệt đối không thê là một nhân vật có máu mặt, có thê là người làm công ăn lương với một khoản thu nhập hàng tháng là một nghìn tệ, một người như vậy đủ khả năng vào Thính Phong Đình, đùa cái gì vậy?

Chưa kể đúng lúc trong tuần này đề vào Thính Phong Đình phải nâng cập thẻ hội viên, phải Có thê màu vàng tím cao cập hơn mới có thể vào đây ăn chơi, Lâm Tử Minh có chết cũng không lấy ra được cái thẻ vàng tím đó.

Sở Phi cau mày không có tin rằng Lâm Tử Minh có thê đưa bọn họ vào trong, lắc đầu nói: “Vẫn là thôi đi.”

Lâm Tử Minh cười nói, “Không sao, tôi rất thân thuộc với Thính Phong.

Đình, chỉ cần quét mặt cũng có thể vào trong.”

Sau đó, anh bắt đầu đi bộ đến hướng Thính Phong Đình……….

Lâm Tư Minh rất ít khi muốn thể hiện mình, nhưng hôm nay anh ấy ở trước mặt Sở Phi, biểu hiện vô cùng mạnh mẽ, rất muốn Sở Phi có thể nhìn thấy được, đề hồi hận về việc ly dị với anh.

Sự thật là loại tâm lý này rất ấu trĩ, lòng dạ cũng khá hẹp hòi.

Nhưng anh thật sự không thể từ bỏ môi quan hệ này, đã nhiều lần nghĩ là Sở Phi có hồi hận hay không?

Bây giờ anh ta đã có cơ hội, anh ta cũng không muốn bỏ qua cho dù anh ta biệt răng việc đó không có nghĩa lý gì với anh ta.

Sở Phi dẫm dẫm chân, có chút tức giận, cái tên Lâm Tử Minh này cũng thật tự cao quá đi, luôn làm người  khác ghét, luôn gây rắc rối cho cô ấy.