Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 376




Chương 376
Lâm Tử Minh đây!
Cô ấy chỉ cảm thầy mình bị ảo giác, làm sao cô ây có thể gặp Lâm Tử Minh ở nơi này?
Cho nên cô đã bắt tỉnh một lúc, rồi ngay lập tức có găng mở mắt to ra để xem có bị ảo giác thật không, cô ấy nhận ra rằng cô ấy không sai, người đàn ông đứng trước mặt cô ấy thật sự là Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh nhìn thấy Sở Phi đột nhiên quay lại, da đầu bị tê liệt, nhưng mà phản ứng của anh ấy còn không kích động như Sở Phi.
Bây giò anh với Sở Phi đối mặt với : nhau , nhận ra tâm trạng của mình vần không thể bình tĩnh được………….
Đúng vậy, thân phận là người chồng đã kêt hôn với Sở Phi bồn năm rồi, làm sao nói quên là có thể quên được, anh cũng không phải là một thắng. tôi tệ gì.
Tâm trạng Sở Phi cũng rất phức tạp, lúc nhìn thấy Lâm Tử Minh có rất nhiều thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, miệng động đậy rất muốn nói ra nhưng cô không thê nói ra được. Bởi vì hình như, không có gì đề nói, bây giờ họ đều đã ly đi Lúc này, Tiêu Thành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo lời Sở Phi, gật đầu nói, “Uh, xem ra đậy là cách duy nhất , cũng không cần thiết phải ở Thính Phong Đình để bàn chuyện kinh doanh.”
Hắn cũng đi theo sau, rồi hắn nhìn thấy. Sở Phi đang thất thần nhìn một người đàn ông trước mặt, biêu hiện rât rõ ràng là có một câu chuyện.
Rồi đột nhiên, hắn ta thu hẹp mắt lại nhìn thầy Lâm Tử Minh, phát hiện ra Lâm Tử Minh ăn mặc rất bình thường, nhìn rất bình thường, không: phải là một người giàu gì, cho nên hắn ta cũng bỏ hệt sự cảnh giác xuống.
“Sở Phi, tôi biết có một nơi cũng có môi trường rất tốt cho chúng ta có thể đến đó đề bàn chuyện kinh doanh.”
Tiêu Thành nói với một nụ cười, trên mặt rất là ngại ngùng rồi, cái mặt đúng là dày thật.
Nhưng Sở Phi không có đi, hình như cô không nghe hắn nói, cô đứng đó cúi đầu xuống.
Lâm Tử Minh đã hít một hơi thở sâu, nếu như đã đụng mặt nhau rồi thì bây giò đi cũng không cân thiết nữa, mặc dù đã ly hồn nhưng vẫn có thể là một người bạn, không cân phải làm cho mồi quan hệ quá cứng nhấc, sau đó bước đên trước với một nụ cười mờ ảo.
“Hi, Phi Phi, lâu rồi không gặp, em có khỏe không?” Lâm Tử Minh nói với Sở Phi bằng giọng thân thiện ,không quá xa cách cũng không quá thân mật.
Mặt anh có một nụ cười, nhưng nếu như nhìn kỹ, vẫn có thể thấy SỰ cay.
đáng trong nụ cười của anh, nỗi buồn và sự lưỡng lự trong mắt anh…….
Sở Phi nhìn qua, trên mặt lại có sự thay đổi, „ cuôi cùng, sau vài giây, cô cũng ngắng ‹ đầu lên, cười nói “Đúng không, tôi vẫn rất ôn, còn anh thế nào?”
“Ukm, tôi cũng rất ồn.”
Cuộc nói chuyện của họ không bình thường.
Mặt khác, biểu hiện của thư ký bên cạnh cũng rất tuyệt vời, đầy những “
điều ngạc nhiên Và nhiều chuyện, mắt cô ta liền tục nhắm vào Lâm Tử Minh, rõ ràng cô ta biết Lâm Tử Minh, biết rõ danh tính của anh: Sau một lời chào đơn giản, kèm theo một sự im lặng bắt thường, cả hai đều không biết phải nói gì.
Lần này, Tiêu Thành phát hiện có vấn đề, hắn ngửi thấy mùi kì lạ giữa cuộc nói chuyện của Lâm Tử Minh và Sở li thái độ thù địch với Lâm Tử Minh! Trong tâm trí hắn, đã xác định Sở Phi là con môi của mình rồi, nhất định theo đuổi đến tay hắn, sự xuất hiện của Lâm Tử Minh là mỗi đe dọa lớn nhất đối với hắn.
Hắn đảo mắt hai vòng, trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ ra cái gì đó, qua vài giây với một nụ cười trên mặt, chủ động đi qua, hỏi Sở Phi: “ Sở Phi, vị tiên sinh này là ai2”
Những lời của hắn ta đã phá vỡ sự im lặng giữa họ, Sở Phi ngắng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tử Minh, miệng động đậy, không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả Lâm Tử Minh.