Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 304




CHƯƠNG 304

Hắn tiếp tục nói: “Hoặc là, ngày mai em theo tôi đi gặp chủ tịch Tử Quỳnh, tôi cũng có thê chứng minh cho em xem.”

Nhưng mà, Sở Phi vẫn luôn dùng ánh mát lạnh nhự băng nhìn hãn, trong mắt liền viết ba chữ, tôi không tin.

Hit sâu một hơi, Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh, nói: “Lúc trước lấy anh về ở rễ, thật sự là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi, nếu biết sớm, tôi thà chọn con chó, con mèo ven đường về còn tốt hơn.”

Nói xong, cô liền đấy cửa ra, trực tiêp xuông xe.

Lâm Tử Minh cứng ngắc năm giấy, năm giấy này, hắn cảm giác chính mình mắt ý thật, mát đi sự kiểm soát cơ thể và nhận thật về thê giới.

Hắn hoàn toàn thật không ngờ, sự tình lại phát triển theo phương diện này.

Vì sao Sở Phi không muôn tin tưởng hắn? Có phải là trong suy nghĩ của Sở Phi , hắn thật sự không có năng lực sao. Rõ ràng hắn đã vì Sở Phi làm bao nhiêu việc như vậy.

Hắn không cam lòng, nhất định phải giải thích rõ ràng với Sở Phi.

Hắn xuống xe, đuôi theo Sở Phi truy, rất nhanh liền theo kịp, giữ chặt cô, “Phi Phi, em bình tĩnh một chút, tôi thật là chủ tịch Tử Quỳnh! Bằng không tôi để làm sao có vở mặt nạ chú hê, bằng không tôi sao có thể nhận được một trăm triệu từ Công ty_ Tử Quỳnh , bằng không tôi sao có thể làm Am Hàn Kim Long cúi đầu với mình? Bằng không Tuyền Khê lại đối tôi cung kính ? Em cân thận ngâm lại”

Nếu là một người bình tĩnh , nghe được những lời này của Lâm Tử Minh này, sẽ có tin tưởng.

Nhưng Sở Phi lại không tin, hoặc là nói, cô không muôn tin tưởng.

“Nói đủ chư?” Sở Phi lạnh lùng theo dõi hắn, “Nói đủ rồi liên câm miệng cho tôi!”

Lâm Tử Minh gập đến muôn khóc, sao Sở Phi lại cứng đầu như vậy, đầu óc choáng váng rồi sao?.

Đột nhiên Sở Phi nở nụ cười, “Thật ra anh đã sớm biết tôi thích chủ tịch Tử Quỳnh , đúng không?”

Lâm Tử Minh trầm mặc, nụ cười của Sở Phi hiện tại làm hắn có chút sợ hãi.

Sở Phi tiếp tục nói: “Anh cùng chủ tịch Tử Quỳnh thật sự là anh em tốt đó, không bhỊ cho anh một trăm triệu, cho anh khoe khoang, còn đem mặt nạ cho anh.. Tôi đã biết, từ đầu tới cuối, anh đều nhìn tôi chê cười, cho nên đêm nay anh dùng thân phận chủ tịch Tử Quỳ nh, đên xem tôi phản bội anh thế nào.”

“Lâm Tử Minh, anh thắng , anh đã thắng hoàn toàn”

Sở Phi nói tới đấy, nước mắt của cô không tiếng động chảy xuống, trên mặt tươi cười, “Anh không phải là muôn tôi, muốn cho tôi cả ¡đời đều không thể trả hết ân tình của anh sao? Tôi đồng ý rồi, tôi cũng không phản kháng . Đúng lúc, tôi mấy ngày nay là ngày an toàn, anh có thể tận tình hưởng thu tôi”

Nói xong, cô lôi kéo Lâm Tử Minh, | một lần hướng về phía xe .

Đem Lâm Tử Minh đầy vào xe, sau đó cô ngôi ở trên đùi Lâm Tử Minh , trên mặt lộ vẻ trêu tức, tươi cười.

Lâm Tử Minh không có nói chuyện, cho đến Sở Phi ngôi ở trên đủi hán, bắt đầu cởi quần áo, hắn mới bắt lấy tay Sở Phi, trầm giọng nói: “Đủ rồi!”

Sở Phi phót lờ hắn, hất tay hắn ra, tiếp tục hành động, hơn nữa rất thô bạo, rất nhanh liền giật hết cúc áo của bản thân.Cô hiện tại hoàn toàn từ bỏ bản thân..

Nhìn cô như vậy, tim Lâm Tử Minh còn đau đớn hơn lúc nãy vạn phần.

Bởi vì, hắn đã biết, Sở Phi thật sự không yêu hắn, hơn nữa còn chán ghét hắn.

Điều này thật sự làm tôn thương hắn.