Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 296




CHƯƠNG 296

Ý chí sinh tồn mạnh mẽ chưa từng thấy thôi thúc cô, cố gắng giảm bót ñoi0 lượng, không quan tâm tay chân bị dấy thừng siệt chảy máu, cô kiên trì ngôi xôm, đập đâu vào cửa số để tìm sự giúp đỡ. Dấu là vô ích, cô cũng phải làm.

Cuối cùng, trong tầm nhìn của oô, một dáng người cao lớn xuất hiện và tiền đến gần.

Bởi vì trán của cô đang dán trên cửa xe, cho nên không nhìn được dáng vẻ của người kia, chỉ có thê nhìn đến phần ngực của hắn.

Tim cô đập nhanh hơn, bởi vì cô phát hiện ra rắng bộ quân áo mà người đàn ông đó đang mặc, không phải Hoàng Văn Hoa, cũng không nh Sở Hạo, là một người đàn ông xa lạ.

Điều này có nghĩa là, có ai đó đến đề giải cứu cô ấy đúng không?

lại có chút tia hy vọng Cửa xe aaaaaa……

Vì sức nặng của một nửa cơ thê của cô đè lên cửa xe, cho nên khi cửa xe mở cô liền ngã xuống, hét lên một tiếng kinh hãi.

Nhưng chẳng bao lâu, cô được một đôi tay vững chãi đỡ lấy.

“Cô không sao chứ?”

Giọng nói khàn khàn vang lên.

Nghe giọng nói này, Sở Phi chân động, nước mắt cô lập tức trào ra, đánh chết cô cũng quên không được giọng nói này.

Tiếp theo, khi cô được nâng thẳng dậy, cô cũng thấy được dáng vẻ của đổi phương và chiếc mặt nạ chú hề, quen thuộc.

Chủ tịch Tử Quỳnh!

Sở Phi không thê diễn tả tâm trạng hiện tại của cô, từ tâm trạng tuyệt vọng, dòng nước âm trong phút c chốc lan ra toàn thân tràn ngập sức sông, ngay cả khi bị bịt miệng, cô vẫn không ngừng hô lên.

Là hắn, lại là hắn!

Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, và chẳng mấy chốc làm ướt quần áo và ngực của chủ tịch Tử Quỳnh.

Lâm Tử Minh nhìn thấy cô như vậy thì vô cùng đau lòng, hắn hối hận vừa rồi không dạy cho Hoàng Văn Hoa một trận nhớ đời. Còn có Sở Hạo, vậy mà cũng để hắn lành lặn rút lủi.

Lâm Tử Minh vuốt ve mặt Sở Phi, sau đó hắn nhẹ nhàng đem băng dính trên miệng Sở Phi gỡ xuống .”Ôn rồi, Không có việc gì đầu, bọn họ đều bị tôi đánh chạy đi rồi, cô đã được an toàn.”

Vừa mở băng dính ra, Sở Phi liền oa một tiếng, gào khóc, cũng bổ nhào vào người Lâm Tử Minh, khóc lóc như đứa trẻ.

Lâm Tử Minh ôm cô, nhẹ nhàng mà vỗ võ lưng, không ngừng an ủi Sở Phi, đấy là lần đâu tiên hắn thấy Sở Phi khóc to như thế này.

“Tôi rất sợ, thật sự rất sợ … hu hu….”

Sở Phi khóc, sau khi hai tay cô được cởi trói, cô lập tức ôm châm lấy Lâm Tử Minh, cô ôm rất chặt, đến nỗi Lâm Tử Minh cũng cảm thầy có chút khó thở, dường như sợ Lâm Tử Minh sẽ biến mất trước mặt cô, giông như người đang chết đuối thì nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Lân này cô đã tính toán răng, nêu bị Hoàng Văn Hoa làm nhục, cô sẽ tự vẫn, Sở Phi chưa bao giờ sợ hãi như vậy, ngay cả lần xảy ra chuyện với Trương Diệu Đông cô cũng không hoảng loạn như bấy giờ.

Vì cô không chỉ phải đối mặt với khả năng bị làm nhục mà còn phải đối mặt với cái chết. Có lỗi với cuộc đời, áy náy với cha mẹ, có lỗi với Lâm Tử Minh , cùng sự tiếc nuối với chủ tịch Tử Quỳnh .

Khi cô cần sự giúp đỡ nhất, vẫn là chủ tịch Tử Quỳnh xuất hiện đề giải cứu cô. Ề Thành thật mà nói, tại thời điểm này, trái tim cô thật sự đã rung động. Cảm xúc mãnh liệt khắc sâu đến mức cô nghĩ rằng tình cảm này cả đời cô sẽ không bao giờ thay đôi.