Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 288




CHƯƠNG 288

Trong mắt của Sở Phi đầy sự nghỉ ngờ và cảnh giác, nhìn chăm chăm hắn nói: “Anh chờ tôi làm gì vậy?”

Nhìn thấy cái ánh mắt đó của Sở Phi, Sở Hạo lại một lần nữa nỗi giận, mẹ nó, tao dù gì cũng là anh họ mày, mày còn coi chừng cái gì?

“Phi Phi, à! Anh biết rang trong những năm qua, em luôn có ý kiên với anh, anh không xứng đáng là một người anh, thời gian gân đây anh đã nghĩ về nó rất nhiều, anh nghĩ rằng trước đây đã quá lạnh lùng, rất quá đáng, đặc biệt là đối với em và Lâm Tử Minh, đều không có làm những việc mà một người anh trai nên làm.” Trước khi đến Sở Hạo đã chuẩn bị sẵn lời thoại, cảm xúc, hắn bắt đầu nói với cái thái độ ăn năn hồi lỗi, để lây được sự tin : tưởng của Sở Phi hắn còn tự tát mình hai cái.

“Phi Phi, anh sai rồi, có thể tha thứ cho người anh trai này được không?”

Sở Hạo đã sử dụng khổ nhục kế.

Sở Phi vốn dĩ là người dễ mềm lòng, nhìn thấy Sở Hạo tự đánh mặt mình sưng lên như vậy, cô cũng có chút cảm tình.

Dĩ nhiên, Sở Phi cũng không phải là kẻ ngốc, cô không có › dễ dàng tin Sở Hạo như vậy, “ Có phải anh đang có cái quỷ kê gì nữa đúng không?”

Sở Hạo cũng bị giật mình, rõ ràng là hắn diễn xuất rất giống thật mà sao Sở Phi lại biết được vậy?

Nhưng ngay sau đó, hắn đã nhìn thấy sự thăm dò trong mắt Sở Phi, hắn biết là không có bị lộ, mà là Sở Phi nghi ngờ phẩm chất của con người hán.

Đọc xong, hẳn ta cắn răng, quỳ xuống để lấy lòng Sở Phi! Sở Phi bị hắn dọa cho một trận, nhanh chóng chạy qua bên đó: “ Sở Hạo anh làm gì vậy? Anh bị điên à!” – Dù sao, không còn ai khác ngoài Sở Phi, “Phi Phi, anh thật sự rất hồi hận rồi, lẽ nào em lại tuyệt tình như thê, sống chết cũng không chịu tha thứ cho anh à?”

Cái cách làm này của Sở Hạo thật sự làm cho Sử Phi bị hoang mang, cô liên tục nói: “ Được được được tôi tha thứ cho anh, anh đứng lên đi!”

“ Không! Em vẫn không tha thứ cho tôi, em chỉ đang dỗ dành anh thôi!”

Sở Hạo bắt đầu diễn.

“Thế rốt cục là anh muốn gì?”

Có một âm mưu nào đó xuất hiện trong mắt Sở Hạo, hắn thở một hơi dài nói: “Phi Phi, em đã {ang ca làm việc đến tận bây giờ, chắc vẫn chưa.

ăn cơm đúng không? Anh có đặt chỗ ở Michelin, anh mời em đi ăn tối? Rất lâu rồi chúng ta không có ngôi riêng ăn tối với nhau.”

Tăng ca đến giờ này. rồi, Sở Phi chắc chắn đang rất đói, giờ cô ấy nhìn thấy thành ý của Sở Hảo bị cảm động, cô ấy nghĩ là Sở Hạo đã thực sự đã hồi tầm chuyển ý, rất hài lòng, gật gật đầu, đồng ý với hắn.

Sở Phi không có nhìn thấy được sự đen tối trong mắt của Sở Hạo, mà nghĩ Sở Hạo đã biết quay đầu lại mà vui mừng.

Trước kia cô ấy và Sở Hạo có mối quan hệ rất tốt, lúc đó cô ấy bị bắt nạt ở trường, Sở Hạo đã đứng ra giúp cô. Chỉ là sau này, mọi người đêu lớn lên rồi, liên quan đến lợi ích của gia đình, Sở Hạo từ từ trở nên ích kỷ và lạnh lùng, nêu như Sở Hạo có thê quay về như trước đây, thì sẽ rất hạnh phúc.

Bây giờ cả người cô rất mệt mỏi, nhưng vẫn quyết. định đi ăn tôi với Sở Hạo.

Sau khi lên xe, cô liền nhắm mắt lại, quyết định nghỉ ngơi một lúc.

Vì hôm nay quá bận rộn, lại có mở âm nhạc trong xe, cô ây bỏ hết sự đề phòng, thư giãn người, không biết từ”

lúc nào ngủ thiệp đi, nên cũng không có biết là Sở Hạo đã thay đổi hướng đi, vốn dĩ là đi đến Michelin nhưng bây giờ lại đi một nơi khác.