Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 282




CHƯƠNG 282

Đó là tiêng nói của một người đàn ông, Lâm Tử Minh ngước đâu lên nhìn, nhìn thấy là mặc bộ đồ thể thao, nhìn giống như là chàng trai trẻ đi chạy bộ buổi sáng, đứng cách xa hơn mười mét với một khẩu súng lục trong tay với một nụ cười trên mặt.

Lâm Tử Hào cũng nhìn thấy người đàn ông này, mặt hắn thay đổi một chút: ” Lão Sửu, là anh?”

Người được gọi là Lão Sửu khẽ gật đầu nói, “Thật hiếm khi thiếu gia Tử Hào vẫn nhớ tôi , tôi thấy rất vinh dự.”

Nếu như Tư Đồ Nam ở đây, chắc chắn chỉ nhìn một cái là có thể nhận  ra răng một người được gọi là Lão Sửu này là vị hoàng đề nỗi tiếng ngâm của thành phô Hoa, Lão Sửu!

Hóa ra tên của Lão Sửu là Tiểu Sửu.

Khi Lâm Tử Minh nhìn thấy Lão Sửu, mắt anh ta cũng lóe ra những tia sáng với những màu phức tạp.

Cùng lúc, Lão Sửu cũng đã gật đầu với Lâm Tử Minh và gọi một cách lịch sự, “Tử Minh thiêu gia.”

Lâm Tử Minh không đáp lại, mà chỉ âm hầm đứng lên, cố chống lại sự thôi thúc ho ra máu.

” Lão Sửu, mày muốn chống lại tao à?” Lâm Tử Hào mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm Lão Sửu, không che giâu được cái giọng nói bực tức của mình.

Lão Sửu lắc đầu nói, “Tôi không dám.”

“Vậy thì đừng lo chuyện bao đồng, cút ra chô khác cho tôi” Lâm Tử Minh quát lên, lại muôn đánh nhau với Lâm Tử Minh lần nữa.

Nhưng ngay khi hắn di chuyển, một phát súng khác viên đạn lại băn dưới chân hắn một lần nữa, Lão Sửu lại nói: “ Tử Hào thiếu gia, anh vẫn nên đi về đi.”

Lâm Tử Hào lại dừng lại một lần nữa, sắc mặt hắn rật là khó coi, sông chết nhìn chằm chằm Lão Sửu, “mày quyết tâm chống lại tao, phải không?

Đừng tưởng tại thành phố Hoa này mày sông rất là tuyệt vời thì tao sẽ sợ mày!”

Lão Sửu lại hạ thấp đầu xuống. lần nữa đề thể hiện sự tôn trọng với Lâm Tử Hào nói : “ ông chủ trước lúc lâm trung có dặn dò tôi phải bảo vệ tốt thiếu gia Tử Minh, vì vậy mong Tử Hào thiêu gia đừng làm khó tôi.”

“ Fu*kI Lại là cái ông già chết tiệt này!” Lâm Tử Hào nghiền răng, ác độc măng chửi, sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn Lâm Tử Minh rất lâu, tràn đầy sự không can tâm.

Sắc mặt của Lâm Tử Minh chẳng có – biến đối gì hết, rõ ràng là rất bình tĩnh, không lo sợ gì nhìn thẳng vào Lâm Tử Hào.

“Coi là mày mạng lớn! Có Lão Sửu bảo vệ NT ” Lâm Tử Hào lại nói lớn : – cũng tốt, cho mày thêm vài ngày nữa, những gì thuộc vê tao sớm hay muộn cũng sẽ là của tao.”

Nói xong, hắn thấp thoáng lóe lên vài lần và biên mắt.

Sau khi xác nhận răng hắn đã đi rội, Lâm Tử Minh mới thư giãn, anh đồ rất nhiều mồ hôi, trận chiến dữ dội vừa rồi đã nuốt chửng đi rất nhiều sức mạnh thể chất của anh, nếu không phải là Lão Sửu xuất hiện, cho dù hãn không giết anh thì hắn cũng sẽ hủy hết võ công của anh.

Lão Sửu thu súng lại, đi đến trước mặt Lâm Tử Minh, muốn chạy đến giúp đỡ Lâm Tử Minh, nhưng đã bị âm Tử Minh đầy ra, “ Mày làm gì ở đây?”

Lâm Tử Minh có chút nghiêm trọng với Lão Sửu.

Lão Sửu nói, ” Tử Minh thiếu gia, tôi đến để bảo vệ anh.”

“Bảo vệ tôi?” Khi Lâm Tử Minh nghe – cái này, có vẻ như anh ta đã nghe được một chuyện đùa rất vui vậy, rồi cười lớn, cuối cùng mắt cũng bát đầu chảy ra, “Đúng là một trò cười mà!”