Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 276




CHƯƠNG 276

Cũng là đại thiếu gia của Lâm Gia.

Từ nhỏ đến lớn, hắn với Lâm Tử Minh chỉ có môi quan hệ cạnh tranh, luyện tập cùng nhau, lớn lên cùng nhau và chiến đấu cùng nhau.

Tài năng của anh ta tốt hơn Lâm Tử Hào, cho dù là võ công, kinh doanh, thuốc men hay là học tập anh đều giỏi hơn Lâm Tử Hào một chút.

Vì điều đó mà anh ta được ông nội yêu thương hơn, cũng từ rât lâu rôi, từ nhỏ Lâm Tử Hào là anh trai nhưng luôn ghen ty với anh, nhìn anh như cái gai trong mắt vậy.

Tuy trong gia đình , Lâm Tử Hào biêu hiện là rât yêu thương anh, nhưng anh tự mình biết được, Lâm Tử Hào rất là ghét anh, bồn năm trước vào cái buôi tối hôm đó cũng là Lâm Tử Hào đánh anh nặng nhất, chỉ còn một chút là lây mạng của anh rồi!

Bây giờ, bốn năm sau, cam chịu tất cả những bắt công đó anh đã có được 500 tỷ tài sản của ông nội, người không thể bình thường được, rật tức giận chắc là người anh trai đó rồi!”

Không biết hắn ta lớn lên trông như – thê nào?

Lâm Tử Minh có một dự cảm không lành răng người anh trai này của mình sẽ đến tìm mình gây rắc rối vào một ngày nào đó.

Tuy nhiên, anh không có sợ, ngược lại, anh còn đang mong đợi nữa, có một số chuyện, cần được giải quyết.

Ví dụ như, bốn năm trước, tại sao ông tôi đột nhiên lại bị bệnh và trở thành người thực vật!

Đây là một bí ẩn.

Lâm Tử Minh luôn tin rằng, sự việc này chắc chắn Lâm Tử Hào có nhúng tay vào.

Trong hai ngày tiếp theo, có chút niêm tin, Sở Thiên đều dậy rất sớm đề chạy bộ sáng cùng với Lâm Tử Minh, cải thiện thể trạng cơ thể, muốn trở thành một người mạnh mẽ.

Nhưng sức chịu đựng như vậy cũng chỉ kiên trì được hai ngày, đên ngày thứ ba thì không thể cầm cự được nữa.

Trực tiếp rút lui.

Lâm Tử Minh sớm đã biết sẽ có kết cục này, anh ta cũng không có ép Sở Thiên.

Có một ngày, Lâm Tử Minh dậy lúc năm giờ sáng, anh không có đi chạy bộ, mà rât sớm đã ra khỏi nhà, lái chiếc Audi của anh đi đến một nơi ở ngoại ô.

Không phải ở đâu, mà đó là chỗ ngôi; mộ của ông nội anh Lâm Trường Thiên.

Không có kịp đến gặp ông nội lần cuối, là điêu Lâm Tử Minh vô cùng nuối tiếc!

Sớm có ý định đến thăm ông nội rồi nhưng anh vận cỗ nhẫn nhịn, không phải vì anh không có lương tâm mà là anh không còn mũi nào đôi mặt với ông nội nữa.

Ông nội đã đặt rất nhiều hy vọng vào anh, nhưng anh đã sông thành thê này, làm cho ông nội thât vọng rôi!

Nếu không phải. nhờ ông nội, đến phút cuối cùng ông nội tỉnh táo lại, vì anh ây đòi lại công bằng, thì bây giờ anh ấy vẫn sẽ chưa tỉnh táo lại được, vẫn tiệp tục bị u mê trong đó.

Ôi!

Lâm Tử thở dài, vẫn còn chưa gặp được ông nội mà tâm trạng của anh đã vô cùng phức tạp.

Bây giờ trời còn chưa có sáng, cả vùng đất đều là màu đen.

Lâm Tử Minh đỗ xe xong, đèn xe vừa tắt, cái ánh sáng trên bầu trời cũng mắt đi, lại là ngoài nghĩa trang , đêu là côn trùng và cả dại, một lúc lại có tiếng kêu cả côn trùng và quạ đen, rõ ràng là rất heo hút rất ảm đạm.