Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 273




CHƯƠNG 273

Lâm Tử Minh vẫy vẫy tay gọi Sở Thiên đến chỗ anh ta.

Bây giờ Lâm Tử Minh trên người toát ra sự nghiêm khác lạ kì, khiên cho Sở Thiên cảm thầy vô cùng sợ hãi, không dám không làm theo, lồm cồm đứng _lên chạy nhanh sang chỗ Lâm Tử Minh: “ Anh rẻ, từ lúc nào mà anh trở lên lợi hại như vậy? đến Đại Hùng và Trâu Nước cũng không phải là đồi thủ của anh.”

Giọng của Sở Thiên, có phần tâng bốc, giống như là một con chó đang đi ninh hót lấy lòng chủ nó vậy.

Lâm Tử Minh không trả lời, trực tiếp nói: ” Hắn đã bắt em như thế nào? Đánh lại hắn y như vậy đi.”

Sở Thiên nhìn qua Tiền Phong một cái, rồi liên tục lắc đầu, bắt đầu nhát gan nói: “ Thôi , thôi.”

“Sao vậy , em không dám?” Lâm Tử Minh nói mỉa mai.

Sở Thiên trong lòng rất không An đứng thẳng lên không muôn bị phủ nhận, nhưng chuẩn bị thốt ra thì nhìn thấy sự uy nghiêm của Tiền Phong hắn lại sợ : “ Thôi, thôi bỏ đi, không sau này hắn lại báo thù bắt cứ lúc nào.

Tiền Phong ngay lập tức cười lớn, “Vô dụng thì vân là vô dụng mà thôi.”

Sở Thiên nghe được câu đó rất tức giận , nhưng hắn ta vẫn không dám đánh Tiên Phong, không còn cách nào khác, Tiền Phong đề lại ảnh hưởng trong lòng hắn quá lớn rồi.

Lâm Tử Minh lắc đầu, sau đó nắm lấy tay của Sở Thiên, dùng lực đánh vào mặt của Tiên Phong.

“Bốp” tát trúng rồi, âm thanh của cái : tát rât rõ ràng vang dội khắp nơi.

Sở Thiên lập tức mở mắt ra, hắn đã thực sự đánh Tiền Phong……..

Có rất nhiều người xung quanh đều rất bói rối họ không ngờ rằng Lâm Tử Minh còn có chiêu đó, đó là Tiền Phong đến nhiều giáo viên trong trường học còn phải nhìn sắc mặt của hắn mà lại bị đánh như thế sao?

Còn về Tiền Phong hắn: ta tức giận ngay lập tức, ” Sở Thiên! Mày dám đánh ông mày à, mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi!”

Liêu Thiền mặt đầy vẻ đau đón nói : Trời ơi, anh yêu, anh vẫn ôn chứ? Sở Thiên, cái tên vô dụng này, mày muôn chết à, dám đánh anh yêu của tao!”

Nói rồi thẳng tay tát một phát vào mặt Sở Thiên.

Sở Thiên thật ngơ ngác, không thể phản ứng, đứng ở đó, chờ cái tát vào mặt Liêu Thiên.

Lậm Tử Minh đã ngăn lại được trước, năm được tay của Liêu Thiền, đây cô ta ra, cau mày quay ra nói với Sở Thiên, “Sở Thiên, có chuyện gì vậy?

Ở nhà không phải ngang ngược lăm : mà, làm thế nào trước mặt bạn học, thậm chí đánh rắm không dám là sao?”

Sở Thiên vẫn như mắt hét hồn phách, nhìn Liêu Thiến, không suy nghĩ gì nói: “ Liêu Thiền, tớ tốt với cậu như vậy, mua rất nhiều đồ cho cậu, cậu vì hăn mà đánh tớ? Tại sao?”

Liêu Thiến ghê tởm nói rằng: ” Cái đồ chó chết, chỉ là tên cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga à? Cho dù tật cả đàn ông trên thê giới chết hết đi nữa, tao cũng sẽ không ở bên mày!

Bây giờ mày quá ít tiên , đợi chết đi mày!”

Sở Thiên nghe xong mặt hăn buôn bã, trái tim tan nát. Lâm Tử Minh coi như là hiểu ra là chuyện gì rồi, thì ra Sở Thiên với Tiền Phong xung đột là từ người phụ nữ tên là Liêu Thiền này.

Tiên Phong lây lại được tinh thân, căn răng, khuôn mặt đầy sự tức giận rồi hăn ta gào lên: “Sao mày dám đánh ông? Ong thấy mày không muốn sống nữa rôi phải không? Lên hết cho tao, đánh cho chúng nó không còn đường sống! Ai là người đâu tiên đánh chúng nằm xuông đất, tao thưởng cho năm nghìn tệ! Ái đánh cho chúng nó khóc trước tao thưởng: một vạn tệ!”

Câu nói này như là. đã kích thích trực tiếp nòng súng vậy, làm đôi mắt của những người xung quanh hắn đỏ lên, năm nghìn tệ, một vạn tệ, đối với những sinh viên đại học chưa ra khỏi xã hội như chúng, nó là một số tiền khổng lồ, đủ đề tiêu xài một học kỳ vui vẻ! Dù sao, có rât nhiều người ở đây, mà chúng còn là học sinh chừng nào chúng không giết người thì pháp luật cũng chẳng làm gì được, bên cạnh đó, đây là lệnh của Tiền Phong mọi trách nhiệm là hắn chịu hết ,chúng không phải chịu gì hết. Nên là chúng làm theo mệnh lệnh của Tiền Phong mà không do dự gì hết!