Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 247




Chương 247

Nháy mắt, sắc mặt Trân Hào càng thêm khó coi, Lâm Tử Minh nhân cơ hội bổ đao nói: “Trần Hào, phiền ngươi trước khi bôi đen người. khác, ˆ có thể hay không trước tiên kiểm điểm chính mình, dựa vào nhân phẩm của cậu, còn trông chờ Sở Phi sẽ nghe điện thoại của cậu?”

Những người khác nhìn đến loại tình huống này, ánh mắt nhìn Trần Hào, cũng trở nên cổ quái.

Trân Hào thực tức giận, hăn nặng nê mà hừ một tiếng, nói: “Chết tiệt Lâm Tử Minh, khẳng định là mày ở trước mặt Sở Phi nói bậy, mày thật đê tiện!”

Lâm Tử Minh thản nhiên nói: “Trân Hào, tôi khuyên cậu vân là không nen làm loạn, chuyện này một vừa hai phải, ngoan ngoãn đôi với chúng tôi nói lời xin lôi, tôi thật có thê buông tha cho cậu, nêu không, công việc cậu cũng mắt, tin hay không?”

“Muốn làm tao sợ?Chỉ mày cũng xứng?”Trần Hào tỏ vẻ khinh thường, phun ra một ngụm nước miệng, đôi Lâm Tử Minh dựng thẳng lên ngón út.

“Được, cậu tìm đường chết, tôi cũng không có biện pháp.”

Lâm Tử Minh nhún vai, hắn vừa rồi đã phát hiện, của hàng Audi 4S này, hình như đây là sản nghiệp của Vương Thủ Quý, người cửa hàng tr kia, nhìn có chút quen thuộc, chờ chút nữa, hắn trực tiệp gọi cho Vương Thủ Quý, để cho Trần Hào thât nghiệp đi.

Trần Hào đã muốn mắt đi lý trí, quên mắt thân phận quản lí bán hàng của hắn, trong đâu chỉ nghĩ phải làm sao tố qiác Lầm Tử Minh. tân mắt nhìn thây bộ dạng mât mặt của Lâm Tử Minh.

Cho nên điện thoại hắn gọi không được cho Sở Phi, hắn lập tức dung khẩu khí mệnh lệnh, từ một nhân viên bên cạnh đoạt lầy di động, không đề ý biểu tình không vui của đôi phương, sau đó hán rất nhanh nhắn dãy số của Sở Phi, gọi qua.

Rât nhanh, đã kết nỗi, lại truyên đên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung của Sở Phi, Trân Hào vội vàng nói: “Phi Phi, vẫn là tôi, cậu đừng cúp điện thoại, tôi CÓ chuyện lớn muốn nói cho cậu, là về Lâm Tử Minh”

Quả nhiên, Sở Phi nghe nói như thế, cô không có cúp máy, mà là trầm giọng nói: “Anh ây làm sao?”

Trần Hào lại khôi phục bộ dáng đắc ý, nói: “Phi Phi, là bạn học, tôi thiện ý nhắc nhở cậu, cậu xem lại SỐ sách đi, có phải hay không thiếu rất nhiều tiền?”

Hắn mở loa ngoài, rung đùi đắc ý, như gian thần trong kịch truyền hình, sở trường mách lẻo.

“Trần Hào, cậu có rắm mau thả, tôi không có thời gian cùng người phẩm hạnh thâp kém nói lời vô nghĩa!”

Trong giọng nói Sở Phi tràn ngập mùi thuốc súng, Trần Hào biểu tình đang đắc ý, lập tức cứng ngắc trên mặt, xụng quanh rất nhiêu người đều bắt đầu cười trộm, điều này làm cho hắn vô cùng mắt mặt.

Hắn là người rất sĩ diện, nhất thời trọng lòng giông như ăn phải phân, hãn vội vàng ho khan hai tiêng, che dấu xâu hồ, nói: “Sự tình lần trước, là hiểu, lầm, phẩm hạnh thanh cao của tôi tất cả mọi người biết đến.”

Lại là ba tiếng tít tít tít, Sở Phi không kiên nhẫn cúp điện thoại.

Lâm Tử Minh rốt cục nhịn không được, nói: “Trần Hào, cậu thật sự là một người kỳ cục, cần gì phải năm lần bảy lượt tự tìm lây nhục như vậy?”

Quách Quân Di cũng buồn cười, Trần Hào loại này hành vị, giống như một vở hài kịch. Không chỉ là cô, có rất nhiều người đang cười trộm.

Trần Hào nghiền răng nghiền lợi, trong lòng lửa giận cháy càng thêm mạnh, hắn chỉ vào Lâm Tử Minh, hung hăng nói, “Mày bót hả hê đi, lập tức cho mày biết chữ “chết” viết như thế nào!”

Hắn lại gọi cho Sở Phi, điện thoại mới vừa kết nối, hắn liền trực tiếp lớn tiếng nói: “Sở Phi, tôi liền nói với cậu, tôi tận mắt thấy Lâm Tử Minh cầm tiền của cậu, ở bên ngoài nuôi dưỡng tiểu tam!”

Sở Phi bên kia trầm mặc, tựa hồ là bị thuyêt phục.