Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 231




Chương 231

Đáng giận nhất vẫn là đám người Sở gia này, mắt cho nhìn không thấy núi Thái Sơn, lại dám đắc tội Chủ tịch.

“Các ông đây là đã đắc tội Chủ Lâm tiên sinh?” Vương Thủ Quý ý ngữ khí lạnh như băng, thật hung ác, làm cho không khí xung quanh đêu giảm Xuống, “Các ông lá qan thât lớn, lai dám đắc tội với Lâm tiên sinh? Các ông thực sự…”

Sở Quốc Đống nuốt nuốt nước miếng, hắn hoàn toàn luống cuồng, vội vàng đồi với Vương Thủ Quý nói: “Vương tổng Vương ông, chúng ta có phải hay không có cái gì hiểu lầm?

Ngài nói Lâm tiên sinh này, hắn là tên đến ở rễ tại Sở gia, không học vấn không nghề nghiệp, khúm núm, một chút năng lực đều không có, ngài hắn là nhận sai người đi?”

“Cái gì? “Vương Thủ Quý nghe. được Sở Quốc Đống nói, hắn cũng sửng sốt, Chủ tịch lại là Sở gia con rê lại còn ở rễ? Tin này cũng quá bạo đi!

Nhiêu này đây với sự thông minh và từng trải của Vương Thủ Quý, trong lúc nhất thời cũng hiểu, phản ứng lại toàn bộ.

“Đúng vậy, Lâm ,lử Minh hắn, quả thật là người ở rễ của Sở gia chúng tôi, còn là phế vật… Cho nên, ở giữa có phải hay không có cái gì hiểu lầm.”Sở Quốc Đồng thật cần thận hỏi han.

Vương Thủ Quý phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng tràn ngập nghỉ hoặc, nhưng mà hắn không dê dàng kêt luận, mà trâm giọng nói, “Mang tôi đi gặp Lâm tiên sinh.”

Chuyện tới hiện giờ, sự tình đã hoàn toàn thoát ly khỏi tay Sở Quốc Đống, hắn cũng chỉ biết ngoan ngoãn mang Vương Thủ Quý đi gặp Lâm Tử Minh.

Lúc nay, trong long hãn cũng chỉ có thể cầu nguyện, theo lời của Vương Thủ Quý vị Lâm tiên sinh này, không phải là Lam Tử Minh, mà là có một người khác, bằng không, cái hậu quả kia, hãn cũng không dám tưởng tượng.

Lâm Tử Minh ở bên này, hắn cùng Sở Phi bị mây người Sở gia nhốt lại trong phòng hội nghị, hạn chế đi lại.

Tâm tình Sở Phi vẫn không bình tĩnh nổi, đi tới đi lui, trên mặt tràn ngập lo lắng, đi đến mức đầu Lâm Tử Minh cũng choáng váng, hắn giữ chặt tay ˆ Sở Phi, bật đắc dĩ nói: “Phi Phi, em ngồi xuống đi, đừng đi tới đi lui nữa, đầu anh bị em đi đên choáng váng rồi.”

“Anh vẫn còn ý tứ nói! Vừa rồi anh động thủ đánh Sở Hạo, còn đánh Sở Thành bọn họ mây đánh, anh đã gây ra họa rồi! Haizz, tôi đã nói qua cho anh nghe, không cân anh đưa tôi đi làm, ngàn vạn lần không thê tới công ty, anh không nghe. Hiện tại tốt rồi, thật sự đã xảy ra chuyện! Lâm Tử Minh anh, thật muốn đem tôi tức chết rồi mới vừa lòng!” Sở Phi tức giận lại sốt ruột nói, hiện tại cô hoang mang lo sợ, tâm loạn như ma.

Bị Lậm Tử Minh cầm tay, cô phản xạ có điều kiện có một loại cảm giác chột dạ, vội vàng đây Lâm Tử Minh, hơn nữa ánh mắt nhìn hướng phòng họp trong tiềm thức, cô cho răng Chủ tịch Tử Quỳnh cũng tới đây, sợ bị Chủ tịch Tử Quỳnh nhìn thấy.

Lâm Tử Minh cười nói: “Phi Phi, em yên tâm là được, không có việc gì.

Anh đánh cược với em, chờ một chút ông nội bọn họ, khẳng định sẽ xin lỗi chúng ta, câu xin chúng ta tha thứ cho bọn họ, em tin không?”

Ánh mắt Sở Phi nhất. thời phẫn nộ nhìn qua, dùng sức cấu Lâm Tử Minh một phen, măng: “Lâm! Tử! Minh! Đến lúc nào rồi, anh còn ở đây ba hoat Tôi trước kia như thế nào lại không phát hiện anh lại hài hước như Vậy, truyện cười của anh một chút cũng không buôn cười.”

Mấy người Sở gia ở trong phòng hội nghị giám sát bọn họ, lại càng cười to hơn.

“Ha ha, cười chết tôi, Lâm Tử Minh hắn thật sự là cái ngu ngốc, sắp chết đến noï, còn có thê ảo tưởng như vậy.”