Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 228




Chương 228

“ Đúng là một tin vui mà, thật là phán khích”

Tất cả họ dọn dẹp lại mọi thứ vừa rồi, bắt đầu hưng phân, như thê họ đã có được vốn đầu tư của Tử Quỳnh vậy.

Sở Quốc Đông đi đến của rồi, nghĩ về điều gì đó, dừng lại lạnh lùng nói: “Lâm Tử Minh, , mày nghĩ là Sở Gia đang gặp rắc rồi, nên mày có thể tự ý xúc phạm ?Bây giờ nghe thầy chưa, đường đường là Vương tổng của công ty Tử Quỳnh đên đây đâu tư!

Vân chưa đến lúc có chuyện Sỏ Gia phá sản, đợi qua được giai đoạn này ng là ngày phán quyêt của mày óI”

. Khi hắn ta nói điều này, hắn có mười phần tức giận nản chí, ra lệnh để lại vài người theo dõi Lâm Tử Minh và Sở Phi, không được phép để họ gây rắc rồi, làm mất sự đầu tư của Vương tổng!

Phải nói là Sở Quốc Đông đã già rồi, nhưng bộ não vẫn rất tốt, khi bình tĩnh lại, hắn ta ngay lập tức nghĩ.

thông nhiều thứ, bao gồm việc đề phòng sự tức giận của Lâm Tử Minh, HT ra phát bệnh thần kinh, làm hỏng mật việc đầu tư của Vương Vệ Qúy.

Đáng tiếc là hắn đã suy nghĩ nhiều như vậy rồi mà lại không hiệu rảng, người ta Vương tổng nghe lệnh của Lâm Tử Minh mới đầu tư.

Lâm Tử Min cười khinh , ngồi xuống hào phóng, vắt chân lên. cao, cười lên nói: ˆ Tùy thôi, đừng trách tôi đã không nhắc nhở mây người, Vương: Vệ Qúy do tôi mà đên, các người không đề tôi đi, xí nữa cũng sẽ phải vác mông quay lại mời tôi thôi.”

Sự nhắc nhở tốt bụng của anh ấy, trong con mắt của họ, đã trở thành một cái bình gãy vỡ, đang chết dần chết mòn. Ngay cả Sở Phi cũng nghĩ như vậy, cô đứng lên, cũng muốn đi cùng, nhưng rất nhanh bị họ ngăn lại, chỉ đành phải ngôi xuông.

“Sắp chết đến nơi rồi, mà còn cứng môm, Lâm Tử Minh mày đúng là đô bại não!”

Sở Hạo nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, như một con chó điên muôn đên căn Lâm Tử Minh.

Sở Quốc Đông không dám trì hoãn thời gian nữa, không thèm uan tâm đến Lâm Tử Minh nữa, nhanh chóng đến phòng tiếp tân để đón tiếp Vương Vệ Qúy!

Đối với Sở Gia mà nói đây là cơ rất khó khăn, cứu mạng họ, họ không thể bỏ lỡ được.

Về những gì Lâm Tử Minh vừa nói, không ai tin hết.

Họ đều nghĩ chỉ Lâm Tử Minh đang phát bệnh thần kinh mà thôi.

Còn không phải nữa như, thận phận của Vương Vệ Qúy như thế nào?

Đường đường là Vư: ong, tổng của công ty Tử Quỳnh, nỗi tiếng rong giới kinh doanh, trên người có cả mây.

trăm triệu, còn Lâm Tử Minh chỉ là một thằng con rễ vô dụng, khoảng cách của họ qúa lớn, sự khác biệt giỗng như thần rồng với kiến vậy!

Chẳng mấy chốc, Sở Quốc Đông cùng những người khác xông vào phòng tiệp tân ,với tốc độ nhanh nhất, gặp được Vương Vệ Qúy. Hắn cũng nhìn thấy rất rõ răng Vương Vệ Qúy không đên một mình; mà mang một AM theo, còn: giữ các tài liệu trong tay, thật sự có khả năng Vương Vệ Qúy trực tiếp đến đề nói về việc đầu tư!

“Vương tổng, ngọn gió nào đem ngài thổi đến đây vậy? “Sở Quốc Đống nét mặt già nua cười như một đóa hoa cúc, khom thắt lưng, vẫn duy trì thái độ cung kính, đi qua cùng Vương Thủ Qúy bắt tay.

Vương Thủ Qúy nhận được điện thoại củaLâm Tử Minh, liền lập tức buông công việc trên tay, kêu đoàn đội tài chính của công ty lên, chạy tới công ty Thịnh Khoa Sở gia.

Nói thật, sau khi hẳn đi vào, nhìn thấy tòa nhà văn phòng củng văn phòng thô sơ như vậy, hãn trong lòng rât khinh thường, so sánh với Tử Quỳnh, thật sự là một trời một đắt.

Hắn cũng thực không hiểu, Chủ tịch sẽ vì cái gì mà đên đầu tư cho Thịnh Khoa một triệu, cái này cũng không có gì khác biệt như quảng tiên xuông biển!

Giải thích duy nhất, đó chính là Chủ tịch tiêu một triệu này để tán gái, mà đối tượng đúng là Sở Phi.